THỀ NGUYỀN - Trang 735

tu tiên không?” Nàng lặng lẽ nhìn đám mây nặng trĩu cuối chân trời có hình
thù cực kỳ quái dị, bỗng nhiên nàng cảm thấy lồng ngực nghèn nghẹn đau
nhức như đã mất đi một thứ gì đó.

Cố dồn nén cảm giác hít thở khó khăn, Thiên Sắc ngắn gọn kể lại

ngọn nguồn mọi chuyện cho Chu Ngưng, không sửa chữa, cũng không bình
luận gì. Thanh Huyền bình tĩnh lý trí, ngoan ngoãn đứng một bên chợt thấy
nàng rất xa lạ.

Xa lạ sao?

Tận đáy lòng Thiên Sắc không biết mình nên khóc hay nên cười.

Đây mới thật sự là con người nàng, lý trí, hờ hững, bình tĩnh, không

có tình cảm của con người. Dù sao trước khi đắc đạo nàng cũng là yêu, vốn
đâu phải con người, bởi vậy nên cũng không có thất tình lục dục sâu sắc.

Nhưng tại sao, từ khi ở cùng hắn, nàng ngày càng lún sâu vào gông

xiềng tình cảm?

Tuy không trông mong gì vào Thanh Huyền, nhưng Thiên Sắc đã

thầm xác định…

Thanh Huyền là kiếp số cuộc đời nàng.

“Huynh ấy đã quên mất ta, ta còn tu tiên làm gì nữa?” Chu Ngưng

nghe rõ ngọn nguồn mọi chuyện rồi ngơ ngác một lúc lâu. Sau đó Chu
Ngưng lắc đầu, mũi cay cay, mắt đỏ ửng, suýt chút nữa là bật khóc. Giờ
phút này, nàng không kiềm được nghĩ tới tình cảnh ở chung với Ngọc Thự
hai ngày nay, lòng nàng càng mất mát. Suốt hai ngày, mặc kệ nàng liều chết
bám lấy y không chịu buông tha, cứ nhắc đi nhắc lại từng chuyện cũ trước
mặt y, rồi dần trơ mắt nhìn y từ thái độ lãnh đạm khách sáo lúc đầu biến
thành chạy trốn không kịp. Thậm chí cuối cùng nàng không nghĩ ra cách
nào khác bèn đẩy ngã y rồi hôn y…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.