THỀ NGUYỀN - Trang 736

Khoảnh khắc môi chạm môi, Ngọc Thự quá sợ hãi đẩy nàng ra thật xa,

sắc mặt cực kỳ khó coi, không giống bị kẻ khác cưỡng hôn mà giống như bị
người ta đấm một đấm, mặt xanh mét. Trong chớp mắt, biểu cảm căm hận
đến tận xương tủy của y khiến suốt đời nàng chẳng quên nổi.

Nhưng, nàng thật không ngờ, Ngọc Thự vì nàng mới biến thành như

thế.

Vốn tưởng rằng y ghét nàng mới giả vờ không biết nàng. Nhưng hôm

nay, cảm giác áy náy và mất mát nặng trĩu dồn ép cõi lòng, khiến nàng
không thể thở nổi.

“Ta vì huynh ấy mới tu tiên, nhưng bây giờ huynh ấy nhìn ta như kẻ

xa lạ…” Cúi đầu xuống, nàng nghĩ đến hai người từng sống nương tựa lẫn
nhau trước kia. Khi đó y và nàng đều là yêu, y rất bảo bọc nàng, đối xử với
nàng cực dịu dàng, y từng hứa rằng sẽ chăm sóc nàng trọn đời trọn kiếp.
Nhưng giờ đây, thật là vì tiên yêu khác biệt sao? Hay là, quả báo của trời
trừng phạt nàng? Sự ngang bướng, tùy tiện của nàng khiến Ngọc Thự gặp
phải tai ương, bây giờ y quên mất nàng, chẳng phải là lẽ tất nhiên sao?

Dời tầm mắt khỏi gương mặt lã chã nước mắt của Chu Ngưng, Thiên

Sắc nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không còn dừng lại trên người
Thanh Huyền như trước: “Chu Ngưng, ngươi có còn nhớ những lời Ngọc
Thự đã nói trước khi lên Tây Côn Luân không?”

Chu Ngưng nén nước mắt, ngẩn người. Sao nàng dám quên chứ?

Nàng vẫn còn nhớ, hơn nữa còn là khắc cốt ghi tâm!

Khi đó, Ngọc Thự nắm chặt tay nàng, khuôn mặt tuấn tú đẹp như bức

tranh, y dịu dàng cười bảo: “Ta chờ muội ở Tây Côn Luân.”

Đúng vậy, nói hết câu này, y xoay người bước theo Phong Cẩm, cố

nén lòng không quay đầu nhìn nàng, để lại một mình nàng lưu lạc chốn trần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.