THỀ NGUYỀN - Trang 776

một câu trúng tim đen của y: “Sao ta cảm thấy rõ ràng là ngươi cố ý để mặc
cho Ôn thú bắt Chu Ngưng đi?”

“Trước mặt cô nương, tiểu sinh thật sự không thể che giấu được gì cả,

chỉ nhìn một cái là đã bị vạch trần.” Thấy Thiên Sắc mỉm cười, đôi môi
mỏng của Hoa Vô Ngôn khẽ nhếch, với bản lĩnh xảo quyệt và khéo léo, lại
có chút vô lại thản nhiên thừa nhận: “Chẳng phải cô nương đã nói sao, Hoa
Vô Ngôn không phải là hạng lương thiện gì. Một khi đã như vậy, thấy chết
không cứu mới là thái độ bình thường của tiểu sinh, sao có thể đột nhiên
tìm thấy lương tâm, muốn vùng dậy làm người lương thiện?”

Nói đến đây, trong lòng Thiên Sắc đã hiểu rõ. Hoa Vô Ngôn vốn có

âm mưu, nhưng y giữ miệng kín như bưng, dù có hỏi cũng không ra nguyên
nhân. Có điều, mặc kệ mục đích của y là gì cũng không thể để y dắt mũi
mình. Chu Ngưng bị Nhục Nhục bắt đi, phía sau nhất định có âm mưu, còn
mục đích của Hoa Vô Ngôn đến ban ơn lấy lòng cũng không đơn giản.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau, trong chuyện này các bên đều có

âm mưu đen tối, có thể làm được gì còn phải xem bản lĩnh của mỗi người.

Nếu trước đó y châm biếm nàng và Thanh Huyền chỉ nghĩ đến chuyện

phong lưu vui sướng cho bản thân, thì nay sẵn sàng xuống nước, không rõ
sau lưng rốt cuộc là có ý định gì.

Nghĩ như vậy nên nàng quyết định làm ra vẻ trước giờ bản thân không

bận tâm những chuyện chẳng liên quan đến mình, cực kỳ bình thản mua vải
hỉ sau đó thanh toán tiền bạc.

“Khổ công ngươi lo lắng.” Trước khi xoay người bước đi, nàng vẫn

thản nhiên, đáy mắt không chút dao động, miễn cưỡng thốt ra năm chữ xem
như cảm tạ, sau đó từ chối cực kỳ lạnh lùng: “Mỗi người đều có số mệnh
của mình, tạo hóa do trời định, việc này ta cũng bất lực.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.