THỀ NGUYỀN - Trang 796

Nghĩ thế, nét mặt hắn rất rạng rỡ.

Tuy nhiên, theo tính của nàng, nếu biết được mọi chuyện chẳng biết

nàng sẽ nghĩ thế nào nữa…

Ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng xa, hắn lại bắt đầu lo lắng vô cớ.

Không sao đâu, hắn tự an ủi bản thân, cho dù quay về thần chức, mọi

chuyện cũng sẽ không có gì khác biệt, bất luận hắn là người phàm hay đế
quân thì vẫn như lời nàng từng nói, hắn mãi mãi là Thanh Huyền của nàng.

Quan sát thấy biểu cảm phong phú không ngừng lướt qua mặt Thanh

Huyền mà hắn vẫn chưa tự phát giác, Vân Trạch nguyên quân không hề
ngạc nhiên, chỉ khẽ cười nhàn nhạt, im lặng đứng chờ một bên. Còn Nam
Cực Trường Sinh đại đế nhíu mày ngày càng chặt, đến cuối cùng một chữ
“Xuyên” (

川) bày rõ rành rành ở giữa ấn đường, biểu đạt sự lo lắng không

e dè gì nữa.

Rốt cuộc, dường như không thể chờ đợi thêm nữa, Nam Cực Trường

Sinh đại đế cũng cất lời, giọng nói trầm thấp hơi khàn: “Thanh Huyền, ngài
mau thu dọn, theo Vân Trạch nguyên quân đến đài phong thần trước đi,
đừng để trễ giờ quay về thần vị.”

Thanh Huyền hoàn hồn, sự bối rối thoáng qua đáy mắt, nhưng lại hỏi

một câu đầy nghi ngờ: “Sư tôn, sao chúng ta không chờ sư phụ về?”

“Không cần.” Nét mặt Nam Cực Trường Sinh đại đế rất nghiêm trang,

lời ít ý nhiều đáp lời, nhưng đôi mày ngày càng nhíu chặt.

Thanh Huyền không phải là kẻ khờ khạo ngây thơ, không bị hư vinh

bất ngờ làm choáng váng, hắn lặng im đứng nguyên tại chỗ, trông không có
gì khác thường, nhưng trong đầu bất chợt xuất hiện rất nhiều câu hỏi khiến
tim hắn đập nhanh, hoảng hốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.