THỀ NGUYỀN - Trang 859

giận, chỉ mở miệng đuổi y đi, nhưng vẻ mặt lại nhìn Thiên Sắc sâu xa khó
hiểu.

Hạo Thiên đường đường là chí tôn Ngọc Hoàng đại đế, nếu không

phải vì lý do bắt buộc, sao lại vào tháp khóa yêu làm gì?

Không phải là, việc này —

Hoa Vô Ngôn biết lúc này mình không tiện nói gì, đành hành lễ “Cáo

lui”, quyết định phải nhanh chóng báo tin này cho Bán Hạ và Bạch Liêm,
bàn bạc lại kỹ hơn.

Thấy Hoa Vô Ngôn rời đi, Hạo Thiên mới thong thả bước lên vài

bước, hàng lông mày xếch lên, đôi mắt sắc bén sâu thẳm khiến người ta có
cảm giác áp lực vô hình: “Thiên Sắc, ngươi ở đây một mình tĩnh tâm, có
ngộ ra điều gì không?”

Nhắm mắt lại, Thiên Sắc dường như đã mệt mỏi vô ngần, khi mở ra,

đôi mắt rưng rưng lại trong như nước hiện rõ sự hờ hững, khuôn mặt lãnh
đạm, đôi mắt xa thẳm nhìn xuyên qua Hạo Thiên, không biết là rơi xuống
nơi nào, chỉ lặng lặng thốt lên: “Ngài lừa ta.”

Không lập tức phản bác lại lời của nàng, Hạo Thiên vẫn không thay

đổi sắc mặt, đôi mắt sâu kín hơi nheo lại. “Vốn tưởng rằng nhốt ngươi đến
lúc này, ngươi sẽ giác ngộ ra nhiều điều, bây giờ xem ra, ngươi vẫn bị tổn
thương vì tình, không hề ngộ đạo.” Một lúc sau, y lắc đầu khẽ hừ một tiếng,
sắc mặt chợt lạnh lẽo, không rõ là thất vọng hay than thở, sau đó mới hỏi
ngược lại: “Ngươi nói bản tôn lừa ngươi, vậy hãy nói xem, rốt cuộc bản tôn
lừa ngươi điều gì?”

Ánh mắt phức tạp khó phán đoán thoáng ẩn hiện, Thiên Sắc rũ mắt

xuống, che giấu cơn lốc dâng lên từ đáy mắt, giấu hết tất cả vào bóng tối
không cho ai nhìn thấy, giọng trầm thấp nặng nề: “Ngài từng nhận lời với ta
sẽ cứu Thanh Huyền…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.