THỀ NGUYỀN - Trang 871

Bình Sinh không đáp, chỉ mỉm cười gật đầu.

******

Thiên Sắc vẫn còn rất kinh ngạc, khi Hạo Thiên thả nàng ra khỏi bình

ngọc lưu ly, nàng mới phát hiện mình đang cuộn người trên nền đá lạnh lẽo
ở hậu điện Lăng Tiêu. Có lẽ vì lạnh, cơ thể nàng run rẩy như chiếc lá lay
động trong gió, hơi thở mỏng manh, dường như nàng đã cố kéo lại vài phần
tỉnh táo từ trong nỗi tuyệt vọng vô bờ.

Lúc này, Hạo Thiên ngồi trên chiếc ghế cao cao, từ trên nhìn xuống,

nét mặt như cười như không, đã biết rõ lại vẫn cố hỏi: “Thiên Sắc, người
mà ngươi thấy lúc nãy, ngươi có nhận ra không?”

“Chàng…” Thiên Sắc ngẩng đầu, hơi sững sờ nhìn Hạo Thiên, tuy nét

mặt vẫn còn ngơ ngác nhưng trong đáy mắt đã có nét vui mừng rạng rỡ như
đóa hoa nở trong tuyết lạnh, sáng trong lạ kỳ, giọng nói nàng vẫn khàn
khàn như trước: “Người đó là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế…?
Không, chàng rõ ràng là Thanh Huyền… sao lại thế…”

Gằn từng tiếng, vừa do dự vừa ngạc nhiên xen lẫn khó tin, nàng gần

như không biết nên hình dung sự ngạc nhiên đáng mừng đột ngột ập tới này
là như thế nào, nàng chỉ sợ đây là một giấc mộng hão huyền. Cuối cùng, sự
do dự nhẹ dần ở âm cuối cùng, khẽ khàng như giọt mưa rơi trên đóa hoa rồi
lặng im biến mất. Sau đó, nàng rũ mắt, rốt cuộc đôi mắt cũng khôi phục lại
nét trong vắt năm xưa, nhưng sâu trong đó vẫn ẩn hiện sắc mờ mịt.

Trong khoảnh khắc đó, hốc mắt Thiên Sắc nóng lên, không thể nói rõ

thứ lắng đọng trong đôi mắt là dòng suối vui sướng hay là nỗi đau thương,
chua xót tụ lại hết năm này đến năm khác… nhưng trong tích tắc, nàng như
đột ngột nghĩ tới điều gì, ra sức nhắm chặt mắt lại, Thiên Sắc hít sâu một
hơi, dồn nén lại dòng nước mắt như sóng triều sắp vỗ đổ bờ đê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.