THỀ NGUYỀN - Trang 887

Thiên Sắc như bị một thứ đáng sợ cắn trúng, nàng lập tức rụt tay lại,

trong lúc bối rối nàng hơi mạnh tay, bất cẩn đánh đổ nghiên mực.

Nghiên mực rơi cạch xuống nền đất, vỡ thành hai mảnh, dòng mực

đen thui vẩy ra trên đất, thậm chí còn bắn lên cả giày vào áo bào tím của
hắn.

Bình Sinh không nhìn rõ tiểu tiết lúc nãy, hắn nhìn nghiên mực bị

đánh rơi thành một đống lộn xộn, hắn cúi đầu lặng lẽ thở dài: “Thôi, ngươi
lui xuống trước đi.” Gác bút, hắn khẽ vẫy tay bảo nàng lui ra: “Gọi Chu
Ngưng đến hầu văn thư cho ta, con bé hiểu rõ thói quen của ta.”

Một tiếng nổ ầm vang trong đầu, Thiên Sắc lúng túng đứng ngay tại

chỗ, đột ngột nhận ra được tình cảnh của bản thân.

Hắn đã không còn nhận ra nàng nữa, với hắn mà nói nàng là người xa

lạ, đến cả Chu Ngưng cũng không bằng…

Ngồi xổm xuống, nàng muốn nhặt lại nghiên mực đã bể làm đôi,

nhưng bỗng phát hiện dưới ánh sáng dạ minh châu, bóng của hắn in trên
nền đất bên dưới ghế ngồi.

Như bị sét đánh, nàng nhìn chiếc bóng mà ngẩn ngơ, không dám xác

định có phải mình đang nằm mơ, hắn vẫn còn sống.

Không thể chạm vào hắn, lại có thể chạm vào bóng của hắn, đây có

thể xem như một niềm an ủi không?

Vươn tay ra, nàng ngạc nhiên phát hiện, đôi tay nàng run lên bần bật,

rất gian nan mới chạm được vào cái bóng của hắn. Thiên Sắc cắn chặt răng,
hít sâu một hơi, đè nén nước mắt, tự xem như mình đã có thể chạm vào
hắn, từng chút một, khẽ khàng ve vuốt, nhưng trong lòng lại quạnh quẽ khó
thốt thành lời…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.