THỀ NGUYỀN - Trang 885

Lòng không thể kiềm nén buồn đau, nhưng không để nàng kịp hoàn

hồn, hắn đã kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.

Trong chớp mắt, Thiên Sắc bắt gặp ánh mắt hắn. Đôi mắt đó còn sâu

thẳm hơn cả bóng đêm, vẫn giống ánh mắt trong ký ức của nàng, vừa sâu
thẳm vừa đen láy, sự dịu dàng như vĩnh viễn ẩn trong đáy mắt, lấp lánh
rạng rỡ. Điểm khác biệt duy nhất là, trong ánh mắt lúc trước của hắn là tình
yêu đan xen sự sâu lắng, không sờn lòng, không bỏ cuộc, nhưng giờ phút
này, đôi mắt kia tĩnh lặng không chút dao động, dường như đã trở nên vô
dục vô cầu, mà đôi mày của hắn hình như hơi nhíu lại….

Tại sao hắn lại nhíu mày?

Thiên Sắc lo sợ bất an như chim sợ cành cong, dưới ánh nhìn chăm

chú của hắn, nàng giống hệt một con cá mắc cạn bị phơi dưới ánh nắng, hai
má vừa đau rát vừa tê liệt.

Bây giờ nàng đã già đi, đã xấu xí hơn sao? Nàng biết, mái tóc bạc của

nàng rất khó coi, nàng cũng biết nàng của hôm nay không thể sánh bằng
trăm năm trước….

Hắn vẫn sẽ thích nàng chứ…

Hắn có ghét nàng không…

Vẫn còn đang ngơ ngẩn, nàng nhìn thấy môi hắn hơi mấp máy…

“Chẳng phải ngày thường đều là Chu Ngưng hầu bút mực sao?” Khẽ

nhíu mày, Bình Sinh nhìn nữ tử xa lạ đứng trước mặt, hắn không quan tâm
nhiều, chỉ hơi khép mắt, mệt mỏi xoa trán: “Ngươi mới đến đây sao? Ngươi
tên gì? Sao Vân Trạch chưa từng nói gì với ta?”

Trong tích tắc, Thiên Sắc mới nhớ tới lời Hạo Thiên…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.