THỀ NGUYỀN - Trang 903

rằng nàng ngầm đồng ý, cho nên cũng không cố bám lấy vấn đề đó nữa,
hắn cất lời khuyên nhủ: “Chuyện của ngươi, khi ta đến Lăng Tiêu điện Đế
tôn đã kể cho ta biết. Chuyện của ngươi và người phàm kia ta cũng biết đôi
chút. Một chữ tình là tai kiếp khó qua. Dù nói thế nào đi nữa, ngươi khổ
tâm tu hành gần vạn năm, mà giờ đây tu vi bị hủy trong chốc lát, thật rất
đáng tiếc. Bây giờ, người kia cũng đã hồn phi phách tán, ngươi nên thông
suốt đi, nhanh chóng quên đi mới phải.”

Thật ra, Bình Sinh cũng không hiểu rõ chuyện của Thiên Sắc và người

phàm kia, chẳng qua nghe Hạo Thiên nói bâng quơ vài câu nên đoán được
đại khái. Hạo Thiên từng nói, sở dĩ Thiên Sắc bị tước tiên tịch là vì quá si
tình với tên người phàm kia mà xông vào Tử Vi viên, đánh trọng thương
các thị thần của Bắc Đẩu phòng vệ ti. Chuyện này cũng khiến Bình Sinh
thấy tiếc nuối, nhưng bây giờ có an ủi thế nào thì cũng vô dụng, chi bằng
khuyên nàng nghĩ thoáng một chút, sau đó quay về với chính đạo.

Nghe lời khuyên nhủ của Bình Sinh, Thiên Sắc vẫn lặng im không

đáp, chỉ cúi thấp mặt, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Nàng có thể ép bản thân kiên cường nén dòng nước mắt, nàng có thể

ép mình chịu đựng đớn đau, nàng cũng có thể cố dồn nén niềm khao khát,
dù nhìn thấy hắn nhưng không thể thốt nên lời mà phải ngụy trang thành e
sợ. Thậm chí, có thể đè nén nỗi đau trong tim, cố gắng tỏ vẻ cúi đầu thuần
phục… Thế nhưng, trái tim không thể gạt người, bất luận lớp vỏ bề ngoài
có hoàn mỹ thế nào, nhưng phản ứng đau đớn và tuyệt vọng thành thật của
trái lại không cách nào che lấp, không thể dối lòng.

Hắn đã quên nàng mất rồi sao?

Trong khoảnh khắc đó, nàng bỗng nhớ rất lâu trước đây, lúc Cứ Phong

chết đi, Dụ Lan đã khóc lóc rất thảm thiết, khi đó Cứ Phong bảo Dụ Lan
hãy quên y đi, nhưng Dụ Lan đã nói thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.