THỀ NGUYỀN - Trang 966

điều dù đáng thương cũng khó thay đổi số mệnh, không thể phá vỡ luân
hồi, mang theo tâm tình như vậy nên hắn vẫn lạnh nhạt, vẻ mặt lãnh đạm
không chút biểu cảm.

“Nếu thực sự có người có thể cứu được Cứ Phong —”, rất lâu sau

cũng không có câu trả lời, sự khắc khoải đau đớn như máu vô hình bắn ra
khắp không gian. Dụ Lan từ từ nhắm mắt lại, cúi đầu xuống, khẽ thở dài
như muốn bộc lộ nỗi bất an của nàng, giống như một đứa trẻ khóc nức nở,
từng câu từng chữ đều là cầu xin chân thành: “Cho dù là ai, nếu thật sự có
thể cứu được Cứ Phong, ngươi hãy hỏi hắn muốn thứ gì? Ta có thể trả giá
bất cứ thứ gì! Bất cứ thứ gì cũng có thể!”

Cuối cùng, lời cầu xin chân thành lại khiến lòng người cực kỳ xót xa.

Trả giá.

Vẻ mặt cầu xin của Dụ Lan khiến Thiên Sắc cảm thấy xót xa không

thôi, quay mặt đi vì không đành lòng nhìn dáng vẻ tiều tụy, tàn tạ của nàng,
chỉ lẩm nhẩm hai từ nặng trĩu kia, càng xót xa lòng càng đau đớn.

Lẳng lặng đi về phía Bình Sinh, cuối cùng nàng dừng bước: “Đế quân,

chắc ngài cũng biết chuyện hai người này.”

“Có nghe nói qua.” Gió thổi phần phật y bào màu tím, Bình Sinh gật

đầu trả lời ngắn gọn, sau đó lại tiếp tục im lặng, nhìn chăm chú cô gái đang
khép mình trước mặt. Nghe giọng hắn, dường như hơi lạnh nhạt với Dụ
Lan và Cứ Phong.

“Đế quân có thể ra tay cứu thiếu niên kia không?” Thiên Sắc cúi đầu

nhỏ giọng, làm cách nào cũng không che giấu được sự bi thương trong
giọng nói. Rõ ràng là cầu xin, nhưng chiếc cằm nhọn lại có sự cao ngạo
khó nói thành lời, dáng người cao gầy mảnh mai lộ rõ sự cô độc trơ trọi
giữa thế gian. Khẽ ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên nàng bình thản nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.