THỀ NGUYỀN - Trang 967

hắn đúng với địa vị là thần: “Thiên hạ này, khắp lục giới, người có thể cứu
được y chỉ có Đế quân.”

“Ngươi vội vã dẫn ta đến đây là vì bọn họ?” Nhìn không ra hỉ nộ ái ố,

lại nhìn sang Dụ Lan khóc nức nở bên cạnh Cứ Phong đang hấp hối, Bình
Sinh nhìn lại Thiên Sắc, tâm tư bất ổn khiến người ta khó nắm bắt, chỉ lạnh
nhạt nhắc nhở một câu: “Trước đây bọn họ tạo nhiều nghiệp chướng, gây
rối loạn sinh tử tuần hoàn, tất cả đều là hậu quả phải gánh vác. Chuyện luân
hồi ta không tiện nhúng tay, ngươi tốt nhất cũng đừng động vào.”

“Nếu phải bồi thường hậu quả, tiểu tước sẽ nhận thay họ, có được

không?” Trái tim hơi đau đớn, cảm giác xót xa bị giấu kín bấy lâu chợt tràn
ra. Thiên Sắc cười thản nhiên, đặt một tay lên đan điền, từ từ vận khí ép nội
đan của mình ra. Một tay nắm chặt Tù hồn châu phong ấn con mình, tay kia
mở ra, giữa lòng bàn tay là nội đan đỏ như lửa, nàng khẽ nhắm mắt: “Cầu
xin Đế quân xót thương một đôi tình nhân.”

“Ngươi có từng nghĩ tới, nếu ngươi thật sự nhận hậu quả thay họ thì sẽ

tiêu tan công đức và tu vi khổ công tu luyện vạn năm, không còn cách nào
đăng tiên tịch lần nữa không?” Nhìn nàng lấy nội đan của mình ra chẳng
chút e dè, ánh mắt nghiêm nghị của Bình Sinh chợt sắc lại, khuôn mặt ôn
hòa có chút lạnh lẽo, giọng điệu lạnh nhạt giống gió tháng chạp, không kìm
nén được sự tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi lo chuyện
bao đồng này, chẳng lẽ chỉ vì bọn họ đáng thương?”

Từ yêu thành tiên, lại từ tiên thành yêu, rõ ràng con bé còn cơ hội

đăng tiên tịch, vì sao lại vứt bỏ như vậy?

Thế gian này có vô số kẻ đáng thương, có nghiệp chướng, có nhân

quả, con bé có thể quản được bao nhiêu, thương hại được bao nhiêu chứ?

“Chỉ vì nhìn thấy bọn họ khiến ta nhớ tới phu quân của mình mà thôi.”

Thiên Sắc cúi thấp đầu hờ hững trả lời, sắc mặt bình thản không chút cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.