THỀ NGUYỀN - Trang 968

xúc, giống như đã tê liệt. Chỉ khi nhắc tới hai chữ ‘phu quân’ mới thấy đôi
mắt khẽ dao động, tựa như trong đáy mắt có thứ gì đó chợt xuất hiện, như
vụn băng trôi nổi trên mặt biển, rét lạnh tâm hồn, nhưng tất cả đều bị che
giấu dưới rèm mi, không cho hắn thấy thứ gì cả.

Đúng vậy, nhìn Cứ Phong đang hấp hối lại nghĩ đến Thanh Huyền,

thậm chí nàng có thể cảm nhận được nỗi lòng Dụ Lan mỗi kiếp tự tay đào
hố vùi lấp thân thể Cứ Phong, cảm giác này như dao cắt từng nhát không
thể nói nên lời. Nàng đã từng làm việc này, mười kiếp nhặt xác chôn thây.
Khi đó, nàng và Thanh Huyền không có tình cảm, đương nhiên trong lòng
rất bình thản, chẳng qua chỉ xuất phát từ tâm niệm muốn chuộc lỗi mà thôi,
không hề biết mười kiếp làm việc thiện lại đổi lấy một kiếp lưu luyến khó
quên thế này.

Bởi vì có tình nên nàng không thể thờ ơ, bởi vì có tình nên nàng

không muốn nhìn thấy có người lại dẫm vào vết xe đổ của mình.

Những gì nàng có thể làm cũng chỉ có vậy.

“Tiểu tước tự biết mình và phu quân vốn không có duyên, dù có đăng

lại tiên tịch, tâm cũng héo úa tro tàn, chi bằng từ bỏ công đức và tu vi của
bản thân, thành toàn cho họ.” Giống như giữa sự hỗn loạn, lòng nàng lại
ngầm dâng lên nỗi chua xót và đau khổ, nằm trong lồng ngực thật lâu
không chuyển đi được, cuối cùng thốt lên những lời như đắm chìm. Giọng
nói vốn trong trẻo giờ khàn khàn như lá khô rơi giữa mùa thu, có lẽ sau đó
không biết là có tâm hay vô tình tổn thương người khác, giọng nói càng vỡ
vụn, nhưng vẫn hàm chứa ý tứ sâu nặng.

“Ngươi!” Một cơn giận cực điểm đột nhiên bốc lên không rõ nguyên

nhân, Bình Sinh nổi giận, ánh mắt nhìn Thiên Sắc như hai lưỡi dao, giọng
nói cực kỳ nghiêm khắc: “Ngươi đúng là bất trị!’ Nói xong, hắn vẫn giận
vô cùng, định xoay người bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.