THEO ANH ĐI ĐẾN TẬN CÙNG THẾ GIỚI - Trang 117

Chiếc áo sơ mi trắng bảnh bao thường ngày anh vẫn mặc giờ nhuốm

đầy máu tươi. Đầu anh chảy máu khá nhiều, các bác sĩ phải vất vả lắm mới
cầm máu lại được. Hơi thở anh yếu tới nỗi vừa phải dùng bình oxi vừa phải
hô hấp nhân tạo.

Cô hốt hoảng. Cô sợ hãi. Nước mắt lã chã rơi. Cô nắm lấy tay anh và

gọi anh điên cuồng...

Cô theo sát anh, mắt không rời anh dù chỉ một giây. Tim cô run lên

từng hồi dồn dập. Đau lắm.

- Người nhà nạn nhân hãy chờ ở ngoài!

Bốn xung quanh, màu trắng toát hiện ra lại càng làm cô sợ hãi. 7 năm

trước, cô ngất lên ngất xuống tại đây. Bây giờ nỗi đau ấy lại hiện về làm
người cô run lên lạnh toát. Cô tự nhắc mình không được nghĩ linh tinh.
Nhưng...thực sự rất sợ. Trời mưa rất to, cô chỉ mặc một chiếc áo phông
mỏng manh đã ướt sũng. Trời lạnh, căn phòng này lại càng lạnh lẽo hơn."
Thượng đế, xin người hãy giúp anh ấy qua khỏi cơn nguy kịch này."

Cô ngồi bó gối lại, co ro run rẩy mà chắp tay cầu nguyện cho anh.

Có tiếng bước chân vội vã từ đằng xa. Thì ra là Hàn lão gia, Đông

Phương Nhật, Đông Phương Hải và Hà Vương nghe tin tức tốc chạy đến
ngay.

- Sao rồi?- Hải sốt ruột hỏi.

Cô ngước mắt lên, ánh mắt vẫn đầy lo âu và sợ hãi.

- Tiểu Vũ...trong đó bao lâu rồi?

-Lâu lắm rồi...- Cô thất sắc, mặt trắng bệch và đờ đẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.