THEO ANH ĐI ĐẾN TẬN CÙNG THẾ GIỚI - Trang 118

Với cô lúc này, thời gian dài lê thê vô cùng tận. Mỗi tích tắc trôi qua là

hi vọng của cả một sự sống.

Hàn lão gia chắp hai tay, nước mắt rưng rưng. Ông đi đi lại lại, đứng

ngồi không yên.

Hà Vương vỗ vỗ vai cô, hết lời an ủi:" Không sao, Tiểu Vũ sẽ không

sao đâu mà..." Cậu cũng một lòng hi vọng như thế, tuy trong lòng vẫn rất
run sợ.

Đông Phương Nhật nắm chặt hai bàn tay, giận dữ nảy lửa, buông một

câu chửi thề:" Thằng chó chết giẫm nào dám động đến Tiểu Vũ, tao thề sẽ
băm mày ra làm trăm mảnh..."

7 Tiếng đồng hồ trôi qua. Tiếng tích tắc và nhịp tim con người như

đang chạy đua với nhau...

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Cả 4 người sốt ruột chạy lại.

- Bác sĩ, sao rồi bác sĩ?

Khuôn mặt người bác sĩ này lấm tấm mồ hôi nhưng nụ cười lại rất

rạng rỡ:

- Xin chúc mừng gia đình. Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch. Đây

đúng là một kì tích, bệnh nhân hẳn là một người rất phi thường..."

Anh em nhà Đông Phương thở phào nhẹ nhõm. Tuyết Xuân sụt sịt

quệt ngang hàng nước mắt, vỗ vỗ ngực, điều chỉnh lại nhịp thở. Hang lão
gia nghe thấy thế cũng bớt lo lắng đi mấy phần, nhưng lại căn dặn 4 người
trong chừng Tiểu Vũ cẩn thận rồi vội vã đi ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.