THEO ANH ĐI ĐẾN TẬN CÙNG THẾ GIỚI - Trang 34

Lát sau, có lẽ đã nghĩ được điều gì đó, Quân mới khẽ nói, cũng chẳng

biết hắn ta có nghe thấy hay không...

Mai Tuyết Xuân thực là một cô gái rất đặc biệt. 18 tuổi, xinh đẹp tuyệt

sắc, vẻ đẹp tựa hoa mai mùa xuân nở giữa ngày tuyết giá lạnh. Nụ cười của
nó ánh lên những tia nắng ban mai, chiếu soi vào tận đáy lòng người ta cả
những nơi tăm tối nhất. Người ta nhìn vào nó, với nét đẹp trong sáng và nụ
cười tỏa nắng như vậy, đều không thể ngờ rằng, nó có một nỗi đau sâu sắc
khảm trong tâm hồn. 5 năm trước, nó từng là một tiểu thư được bố mẹ hết
sức chiều chuộng, yêu thương với cuộc sống hoàn mĩ và đầy ắp tiếng cười.
Vậy mà chỉ trong một đêm, tất cả rời khỏi tay nó, biến mất như cát bụi. Ba
mẹ và đứa em gái bé bỏng đã bỏ nó lại một mình, để lại nó cô đơn trong
căn nhà rộng lớn. Những ngày tháng tươi đẹp ấy giờ chỉ còn lại trong tiềm
thức, để rồi mỗi khi nhớ lại, những giọt nước mắt nóng hổi lại lăn dài trên
má nó...

Hắn vẫn nghe, nhưng lặng thinh, đầu óc trống rỗng. Hắn bỗng thấy

thương nó, thấy nó thật đáng khâm phục. Lần đầu tiên trong đời hắn thấy
một cô gái đặc biệt đến như vậy...

Hắn từ biệt Đông Quân, rồi ra về...

Biệt thự Hàn gia.

"Chào Hàn thiếu gia!"- Một đám người mặc đồ đen cung kính chào

đồng thanh.

Hàn Thiên Vũ bước vào sảnh chính toà nhà đẹp như cung điện, đầy vẻ

tôn nghiêm và cao quý. Có điều, tâm trạng của cậu không tốt lắm, thực sự
không thể thoải mái tự do như ở trường được.

Một người đàn ông chạy đến bên hắn, tươi cười hỏi thăm:" Thiếu gia,

buổi đầu học ở đây thiếu gia thấy thế nào ạ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.