THI NHÂN VIỆT NAM - Trang 161

Sao cô không ngồi đợi giấc mơ nồng?

Đến chi đây, cho thân cô rung động

Lớp hồn tôi êm rải khắp trời trong?

Đừng hát nữa! Tiếng cô trong trẻo quá

Khiến hồn tôi tê liệt khó bay cao.

Này, im đi, nhìn xem, trong kẽ lá.

Một mặt trời giả dáng một vì sao.

Ngoài xa xa, không, ngoài xa xa nữa,

Thấy không cô, ánh nắng kéo hồn tôi?

Đến những chốn êm đềm như hơi thở,

Nồng tươi như suối máu lúc ban mai.

Cô bảo: Hồn có hay không trở lại

Một khi trôi vào giữa giấc mơ cuồng?

- Cô, cô ơi, hồn tôi trở lại

Với lòng điên, ý chết, Với tình thương.

(Đêm tàn)

THU

Chao ôi! Thu đã tới rồi sao?

Thu trước vừa qua mới độ nào!

Mới độ nào đây, hoa rạn vỡ,

Nắng hồng choàng ấp dãy bàng cao.

Cũng mới độ nào trong gió lộng,

Nến lau bừng sáng núi lau xanh,

Bướm vàng nhẹ nhẹ bay ngang bóng

Những khóm tre cao rũ trước thành.

Thu đến đây! Chừ, mới nói răng?

Chừ đây, buồn giận biết sao ngăn?

Tìm cho những cánh hoa đang rụng,

Tôi kiếm trong hoa chút sắc tàn!

Tìm cho những nét thơ xanh cũ

Trong những tờ thơ lá võ vàng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.