THI NHÂN VIỆT NAM - Trang 212

*

Đêm ấy rượu nàng ta không uống,

Từ sau thề không uống rượu ai.

Đôi phen ngồi ngóng chân trời,

Chẳng bao giờ nghĩ đến đời phiêu lưu.

Ngoan ngoãn như con cừu non dại,

Cỏ quanh vườn cắn mãi còn ngon.

Sau lưng nghe tiếng cười giòn,

Vội vàng ngoảnh lại... thằng con vẫn cười.

Nó đưa ta một chai rượu bé,

Bảo rằng: “Đây, rượu mẹ dâng cha”.

Giật mình ta mới nhớ ra:

Là ngày sinh nhật vợ ta đó mà!

Ta uống chẳng hóa ra lỗi hẹn,

Mà từ nan đâu vẹn đạo chồng!

Than ôi, trời giá đêm đông,

Máu du tử thực trong lòng hết sôi!

Chén lại chén kề môi thủ thỉ,

Càng vơi càng túy lúy càng đầy!

Lúc tỉnh rượu lặng ngồi bên án,

Trông vào gương, làn trán có vôi.

Vợ con khúc khích đứng cười,

Còn ta vô ý lệ rơi xuống bàn.

Hết say vẫn bàng hoàng trong mộng,

Xót xa thay cái giống giang hồ!

Ngón đàn thêm một đường tơ,

Mà người sương gió nghìn thu nhọc nhằn.

*

Thôi rồi ra chốn nước non,

Lồng son lại để sổ con chim trời.

Thú hồ bể quyến mời du tử,

Niềm thê nhi khôn giữ được người,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.