... tưởng nhớ cảnh quê hương
Bồng lai muôn thủa vườn xuân thắm,
Sán lại, u huyền, trong khói hương...
Đương cùng bầu bạn uống rượu, vừa ngà ngà say là người đã thoát trần bỏ
bạn hữu ở lại để đi về chốn
Lung linh vàng đội cung Quỳnh
Nhịp nhàng biến hiện những mình Tiên nga.
Ở xứ ta từ khi có người nói chuyện tiên, nghĩa là từ khi có thi sĩ, chưa bao
giờ ta thấy thế giứoi tiên có nhiều vẻ đẹp như thế. Phải chăng cõi tiên đã
cùng cõi trần  u hoá.
Nhưng làm tiên, làm ẩn sĩ hay làm chinh phu chỉ là chuyện mộng. Sự thực
thì khi nhe tiếng ái ân réo rắt, chỉ có khách chinh phu" đi theo đuổi bước
tương lai", còn thi nhân và chúng ta ở lại bên sông cùng thiếu nữ. Sự thực
thì giấc mộng ẩn sĩ tan dần trong một căn phòng tại Hà Nội. Và nói cho
đúng, thi nhân có lên tiên cũng chỉ để nói chuyện dưới trần. Những áo đào
thiên tiên người thấy trong khi say thường phấp phới trên bờ hồ Hoàn
Kiếm: Tôi muốn nóiThế lữ vẫn nặng lòng trần, Người say theo những cảnh
đẹp của trần gian muôn hình muôn vẻ, từ
Cảnh vĩ đại sóng nghiêng trời, thác ngàn đổ;
cho đến
Nét mong manh, thấp thoáng cánh hoa bay;
Người đã khéo tả hình sắc lại cũng khéo tả âm thanh. Những đoạn thơ tả
cảnh, tả tiếng của Thế lữ thực không sao kể xiết. Ngay sau những bài
không hay lắm, vẫn có nhiều cái rất thân tình, chẳng hạn như:
Sáng hôm nay, sương biếc toả mờ mờ
Như hương khói đượm đầu cau, mái rạ;
ánh hồng tía rắc ngọc châu trên lá,
Trời trong xanh, chân trời đỏ hây hây.
Nhưng trong "vườn trần gian" còn có gì thắm tươi hơn những thiếu nữ. Cho
nên không biết bao nhiêu lần thi nhân tả người đẹp với những nét tinh tế,
dịu dàng và âu yếm. Người thấy rõ:
Trên vầng trán ngây thơ, trong sáng