Tiểu Thụ, tại sao cậu không tiếp tục giải thích?
Tiểu Thụ Nhân gần như muốn khóc
- Đại ca, tôi giải thích mấy ngày mấy đêm rồi, nói thêm nữa tôi sẽ trở
thành câm mất thôi.
Nghe giọng Tiểu Thụ Nhân quả thật có chút khàn khàn, Địch Cửu gật
đầu:
- Đã như vậy, tôi đây cũng không so đo với cậu. Tại sao đột nhiên
nàng lại khôi phục?
Tiểu Thụ Nhân lấy lòng nhìn Địch Cửu nói
- Tôi thấy anh rất để ý cô em gái này, cho nên cố ý cầm cổ thụ sinh cơ
cho nàng.
Khóe miệng Địch Cửu giật một cái, thứ đồ tốt này không cho mình lại
cho Du Tiệp, người không liên hệ nhau chút nào với hắn, ngay sau đó hắn
liền nói:
- Còn bao nhiêu cổ thụ sinh cơ đưa toàn bộ đây cho tôi.
- Vâng...
Tiểu Thụ Nhân không dám nói không với Địch Cửu, vội vàng lấy ra
một đoàn sinh cơ lớn chừng quả đấm màu xanh đưa cho Địch Cửu:
- Tất cả đều ở nơi này.
Hiểu biết của Địch Cửu hiển nhiên không phải Du Tiệp có thể so sánh,
hắn bắt lấy vật màu xanh này, cảm nhận được sinh cơ bừng bừng trong đó,
đây tuyệt đối là đồ tốt.