THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 104

bậc thang dài, tấp nập người qua lại, thi thoảng có kẻ ném cho cô ánh mắt
kinh ngạc, nhưng cô lại tĩnh mịch chìm trong thế giới của mình. Kì lạ thật!
Thấy vậy, anh có đôi chút xót xa. Trong lòng Việt Trạch dâng lên thứ cảm
xúc không nói nên lời. Khi ánh đèn thành phố lướt qua khung cửa xe, ma
xui quỷ khiến thế nào, anh kêu dừng xe. Khi anh hoàn toàn không biết mình
đang làm gì thì đã đến trước mặt cô. Nhưng cô vẫn cuộn mình lại, vẫn cúi
đầu, vẫn không nhúc nhích, giống như một con thú nhỏ. Anh đứng một hồi
lâu, cảm nhận hành động của mình thật tức cười, đi không được mà ở cũng
không xong. Anh nhìn cô một lúc nữa, lại thấy hơi tò mò, sao cô ngồi ở đây
lâu thế này nhỉ? Cô gái này khác xa người lắm mánh khóe, khôn lỏi lại chua
ngoa độc miệng trong ấn tượng của anh. Khi anh cất tiếng hỏi, khi cô ngẩng
đầu lên, trong chớp mắt, anh thấy được một gương mặt không chút phòng
bị của cô gái này. Bóng đêm tôn lên gương mặt trắng trẻo của cô, mộc mạc
và đơn giản, không kiên cường, không nghiêm nghị, không tự tin, không
kiêu ngạo, không lãnh đạm, thậm chí không cả thanh cao đẹp đẽ. Đôi mắt
cô như nước, trong sáng rõ ràng, chỉ có niềm vui sướng không che giấu,
giống như trẻ con, yếu ớt và bất lực ngóng trông bất kì một người nào đó sẽ
đến. Dù chỉ trong một chớp mắt nhưng anh cũng thấy giật mình, trái tim
như bị thứ gì đó đâm vào. Song chỉ một giây sau, tất cả mọi thứ trong mắt
cô lại trôi tuột đi, cô lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt bình thản như mọi khi. Sự
chuyển biến nhanh chóng này khiến anh cảm thấy như thể cô cho rằng anh
là một người khác, kết quả lại khiến cô thất vọng. Anh nhìn cô, nhạt nhẽo
nói: "Em đang chờ ai à?". Cô lắc đầu, rất quả quyết: "Không". Sau đó?
Không có sau đó. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, không nói gì cả. Nghê Gia
tìm đề tài để hỏi: "Anh, sao anh lại ở đây?". Việt Trạch im lặng, thầm nghĩ,
tôi cũng muốn biết câu trả lời đây. Anh gãi gãi mũi, nói dối mà mặt không
đỏ tim không đập nhanh, còn chọn một đề tài cô có hứng: "Vừa rồi ngồi
trên xe, vốn định gọi điện hỏi em chừng nào thì cần chuyển máy móc đến,
không ngờ lại gặp em ở ngay ven đường". Đề tài này quả nhiên đã thành
công trong việc khơi dậy hứng thú của Nghê Gia, cô lập tức đứng lên, nói:
"Đương nhiên càng nhanh càng tốt, tất nhiên cũng phải xem các kĩ sư bên
anh khi nào thì tiện nữa"."Ừ, để tôi xem thế nào, đến lúc đó sẽ liên lạc với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.