THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 111

quá đáng. Nếu Đường Tuyên cặn bã như thế, cô hẳn phải bắt tay từ chỗ y
chứ không phải làm mất hết thể diện của Nghê Lạc ngay trước mặt đám bạn
cậu. Nhưng cô cũng không hiểu lúc ấy mình bị làm sao mà lại bốc hỏa lên
như thế. Như thể chuyện trong bệnh viện, chuyện của mẹ, chuyện của Mạc
Doãn Nhi gần đây đã ép cô nghẹt thở, cần phải trút ra thật nhanh. Tuy rất
không muốn thừa nhận, nhưng cô quả thật bị Mạc Doãn Nhi ảnh hưởng rồi.
Cô không kiểm soát nổi cảm xúc của mình. Đây là sức mạnh của Mạc Doãn
Nhi? Nghê Gia, mày đúng là đồ bỏ đi mà! Kiếp trước mày cũng thế, muốn
dạy dỗ ả, tranh giành với ả, ngay khi cảm thấy bị uy hiếp liền nổi điên lên
với người nhà, chính tâm lý này đã hại chết mày, sao bây giờ mày còn thế?
Nếu còn tiếp tục, mày sẽ lại giẫm lên vết xe đổ thôi. Nghê Gia cố gắng
cười, nửa khắc sau, kiên cường xốc lại tinh thần, sao cô có thể bị quật ngã
dễ dàng như thế? Đêm tiệc sinh nhật hai mươi tuổi, nhất định cô sẽ thể hiện
với phong thái tốt nhất. Tiệc sinh nhật được tổ chức vào đêm trước ngày
sinh nhật, trước kia Nghê Gia thậm chí còn không biết có cách mừng sinh
nhật này. Trước ngày sinh nhật, mở một bữa tiệc thật lớn, chơi đùa vui vẻ
với các bạn, chờ đến mười hai giờ đêm, tất cả cùng nhau đếm ngược rõ to,
mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, sau đó đồng thanh nói:
"Chúc mừng sinh nhật!". Đón một tuổi mới cùng sự đồng hành của bạn bè
người thân, hạnh phúc biết bao! Nhưng mới chỉ nghĩ, Nghê Gia đã không
dằn nổi mình mà run lên khe khẽ. Đây coi như là lần đầu tiên gặp mặt, lần
đầu tiên cô công khai ra mắt giới thượng lưu. Đêm nay, nhất định cô phải
làm thật tốt. Nghê Gia mở hộp lễ phục trên bàn ra, váy xòe công chúa màu
hồng phấn. Chỉ nhìn thoáng qua, cô đã lặng lẽ đóng nắp lại. Lễ phục
Trương Lan chọn đều dựa theo sở thích của Mạc Doãn Nhi. Cô đến cái nhà
này lâu thế rồi mà Trương Lan chưa từng đưa cô đi dạo phố, tủ đồ đến nay
vẫn y nguyên, mọi thứ bên trong đều là màu hồng phấn của Mạc Doãn Nhi.
Cô ghét màu hồng phấn. Không biết chiếc váy Valentino xanh da trời lần
trước do ai tặng. Nghê Gia ra khỏi phòng, vừa khéo thấy Nghê Lạc cũng vội
vã xuống tầng, vội hét lên: "Nghê Lạc!". Nghê Lạc dừng bước, vẻ mặt hơi
khó chịu. Hai người vẫn đang hục hặc mà. Cậu chỉ nhìn cô một cái ngắn
ngủi rồi rời mắt đi chỗ khác, giọng điệu không vui: "Gì đấy?". Nghê Gia nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.