THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 154

Nghê Gia tái mặt, cứ cố gượng dậy một lần là ngã xuống thêm một lần,
người cong lại như con tôm. Cô đau đến mất tri giác, mồ hôi lạnh túa ra,
bụng như bị ai đâm cho vài dao. Trong đầu cô như nổ ầm ầm, trong chớp
mắt, cô không nghe được những âm thanh xung quanh nữa. Nhưng trong óc
cô vẫn nhớ rất rõ, một mình Nghê Lạc không đối phó nổi đâu! Cô vẫn
muốn đứng lên, tiếc rằng người đau nhức như bị lửa đốt! Đau đến run bần
bật, đau đến toàn thân bải hoải, mắt cũng mờ đi. Hình như cô nghe thấy
Nghê Lạc đang gọi cô, hình như cậu rất lo lắng, hình như còn lờ mờ thấy
Liễu Phi Dương muốn đá cô tiếp, nhưng Nghê Lạc ngăn gã lại, đánh nhau
với gã. Nhưng Nghê Lạc làm sao đánh thắng gã được? Nghê Gia từ từ
nhắm mắt lại, đau tới rét run cả người, cô nghiến chặt khớp hàm, từng chút
từng chút một, nhìn như cuối cùng cũng ấm lên rồi. Cô quệt mồ hôi trên
trán, vừa muốn đứng lên thì chợt ầm một tiếng, Nghê Lạc cũng bị Liễu Phi
Dương ném đến đây, đụng thẳng vào một đống thùng phuy khác. Nghê Gia
luống cuống qua đó, bới Nghê Lạc giữa đống hàng ra, Nghê Lạc vì dính
nhiều đòn của Liễu Phi Dương hơn, nên cũng bị thương nặng hơn. Nghê
Gia thấy sắc mặt cậu tái nhợt, hòa với sự mệt mỏi đau đớn xưa nay chưa
từng có, lòng vừa xót vừa đau, run rẩy hỏi: "Nghê Lạc, em sao rồi? Vẫn ổn
chứ?". Nghê Lạc cố gắng cười, môi cũng trắng bệch, giọng lại rất khẽ:
"Đánh nhau thôi mà, thương nặng làm sao được?". Ánh mắt cậu đượm vẻ bi
thương, "Chị không nên đi theo tôi!". Nghê Gia không nói gì, mắt đỏ quạch.
Nghê Lạc thấy thế, thoáng ngẩn ra, đột ngột đẩy đống đồ ngổn ngang trên
người ra, đứng dậy. Nghê Gia hoảng sợ, vội vã muốn dìu cậu, lại bị cậu khe
khẽ hẩy tay ra. Vẻ mặt Nghê Lạc khinh thường, nhìn Liễu Phi Dương:
"Muốn đánh nữa thì đánh đi! Có điều mấy người không liên quan, có phải
nên rời khỏi đây không?". Nghê Gia vỡ lẽ, thình lình giữ tay Nghê Lạc, nói
chắc như đinh đóng cột: "Chị không thể bỏ em lại!". Kiếp trước, em trai cô
bị kẻ khác hại đến chết thảm. Kiếp này, cho dù hôm nay có là tận thế, cô
cũng tuyệt đối không bỏ lại cậu mà chạy trốn! Nghê Lạc đột nhiên ngây
người. Sự kiên định và quyết liệt trong mắt Nghê Gia làm cậu ngạc nhiên,
sao lại thế? Rõ ràng bọn họ mới chỉ sống cùng nhau sáu tháng, lại còn là
sáu tháng nhấm nhẳng chảnh chọe mỗi ngày. Hai ngày trước, bọn họ vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.