THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 160

Ông trời bắt cậu trả giá cho những lỗi lầm trước đây, nhưng vì sao lại giáng
nó xuống đầu Nghê Gia.

"Liễu Phi Dương, tôi nhận lỗi! Tôi nhận lỗi với Liễu Phi Phi! Tôi nhận lỗi
với anh! Tôi nhận lỗi với nhà họ Liễu! Tôi nhận lỗi! Xin lỗi anh! Lỗi tại tôi!
Anh có làm gì thì làm tôi đây này! Anh thả chị ấy ra! Thả chị ấy ra!"

Nước mắt Nghê Lạc trút như mưa: "Liễu Phi Dương, mày thả chị ấy ra!
Mày có giỏi thì giết tao đi! Mày lôi một cô gái ngu ngốc như chị ấy vào thì
còn là cái giống đàn ông gì? Mày có gan thì giết tao đi, mày giết tao đi! !!".

Liễu Phi Dương khịt mũi khinh bỉ, lại nhìn Nghê Gia, lặp lại một lần nữa:
"Tôi không muốn tự mình ra tay".

Nghê Gia ngước lên nhìn Liễu Phi Dương, ánh mặt bình lặng đến đáng sợ.
Giọng cô nhẹ bẫng, nhưng cũng có trọng lượng khác thường: "Ngại quá, tao
cũng không muốn ra tay, mày nổ súng đi!".

A, thật nực cười mà! Giờ phút này bất kể là cô hay Nghê Lạc, nếu còn sống,
thì cũng khổ hơn cả chết!

Đây là thứ mang tên "số mệnh" ư?

Liễu Phi Dương giật mình, bỗng nhiên thấy run sợ. Gã vẫn cho rằng cháu
trai Nghê Lạc nhà họ Nghê không có tiền đồ, cháu gái mới Nghê Gia nhà
họ Nghê yếu ớt vô dụng, song lúc này, gã phát hiện hình như không phải
thế. Hơn nữa, nếu hôm nay thả hai chị em này ra, chắc chắn nhà họ Liễu đã
chôn mầm tai họa.

Bất tri bất giác, hắn giơ súng lên, chỉ thẳng vào đôi mắt trong veo của Nghê
Gia, tán thưởng: "Mắt đẹp thế này mà phải phá hủy, đáng tiếc thật!".

Nghê Gia lặng lẽ nhìn họng súng sâu hoắm đen ngòm, phảng phất hơi thở
tử thần kì dị, cô lạnh toát người, đầu óc trống rỗng, nhưng cũng đành bó tay.

Tựa như kiếp trước khi cô rơi từ trên tòa nhà cao ốc xuống, thật ra bản thân
không muốn chết, nhưng lại rất rõ rằng không một ai có thể cứu được mình.
Tuyệt vọng thực sự là một cảm giác đáng sợ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.