THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 164

Liễu Phi Dương nhìn một loạt quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh
trước mặt mình, gã không sợ họ, gã đã trải qua không ít lần đối diện với
họng súng.

Nhưng gã sợ kẻ có đôi mắt sâu thẳm trước mặt.

Gã biết không thể dây vào tên này, cho nên mới luôn trốn ở Macau nơi có
Trình Hướng bảo kê. Nếu không vì Liễu Phi Phi mang thai, gã đã không trở
về.

Không ngờ, mới về được mười mấy tiếng đồng hồ, Việt Trạch đã tìm thấy
gã.

"Việt Trạch!" Liễu Phi Dương vẫn bình tĩnh, "Nếu chỗ hàng kia là của mày,
tao trả lại cho mày".

Trong mắt Việt Trạch lóe lên nét cười quái dị: "Liễu Phi Dương, mày phạm
luật rồi".

Liễu Phi Dương nghiến bạnh quai hàm, không trả lời, một tên bên cạnh lại
đột nhiên gào lên: "Thế thì sao? Mày giết được tất cả bọn tao chắc?".

Nói xong, tên đó giơ súng lên.

Cùng lúc, Việt Trạch nâng tay, làm tư thế như đang cầm súng, nhắm thẳng
vào tên đó, ngón trỏ nhấc khẽ một cái.

Một tiếng súng vang lên, tên kia còn chưa kịp nổ súng, trán đã thủng một
lỗ, lập tức đờ ra, ngã xuống đất.

Việt Trạch lạnh nhạt nói: "Còn ai dám chĩa súng vào tao không?".

Những tên khác sợ mất cả hồn vía, nhớ đến những lời đồn đại về anh
thường nghe, sợ hãi liền biến thành dũng khí, cả đám đưa mắt nhìn nhau,
quyết định liều mạng, vội vàng cầm súng lên.

Việt Trạch đứng thẳng tắp. Mỗi lần anh chỉ vào đối thủ, hơi hất ngón trỏ,
một tiếng súng lại vang lên.

Chỉ ai nấy chết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.