THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 165

Chỉ một động tác đã hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của đối thủ!

Việt Trạch rất tự tin vì tốc độ hất ngón tay của anh nhanh hơn đám người
kia, lại có bảy tám người áo đen đứng sau nổ súng theo như mệnh lệnh của
anh. Anh không chỉ tin tưởng sự trung thành của họ, mà còn tin tưởng tốc
độ phản ứng cũng như kĩ thuật đấu súng của họ nữa, chỉ cần một phát súng
lệch, người chết sẽ là anh!

Sau năm sáu tiếng súng liên tiếp, Việt Trạch thu tay, những tên khác không
dám làm loạn nữa.

Liễu Phi Dương cứng cả người, bàn tay cầm súng liên tục siết lại, chột dạ:
"Tao là tay chân dưới trướng anh Trình, Việt Trạch, chỉ vì mấy mạng người
của Tô Dương mà mày đến giết tao. Không sợ anh Trình nói mày phạm luật
à?".

Việt Trạch hai tay đút túi quần, nghiêng đầu nhìn cửa sổ trên kho hàng, hơi
nheo mắt lại: "Mày giết sáu người của Tô Dương".

Liễu Phi Dương thoáng sửng sốt, đưa mắt nhìn quanh, số người ngã xuống
đúng sáu tên, đầu óc căng như dây đàn giờ mới thoáng chùng xuống.

Nhưng Việt Trạch đột nhiên quay đầu lại, thủng thẳng nói: "Mày còn phế
một bàn tay của hắn".

Liễu Phi Dương bất chợt ngẩn ra, cây súng trong tay chĩa thẳng vào Việt
Trạch, ra vẻ cứng rắn, nhưng cơ thể lại run lên: "Việt Trạch, tao không bị
mày giết dễ dàng thế đâu. Vì Tô Dương, mày muốn chọn giận anh Trình
sao?".

Nghê Gia lùi vào góc tường, cắn chặt môi dưới theo bản năng. Tuy cô và
Việt Trạch không thân thiết lắm, nhưng cô không mong anh chết!

Việt Trạch nghiêng đầu, ngón tay dài khẽ day huyệt thái dương, bỗng chốc,
mắt anh loé lên, thình lình nhìn Nghê Gia.

Lúc đó, cô đang ngồi xổm trong đống lộn xộn, người bẩn thỉu nhếch nhác,
chỉ riêng khuôn mặt trắng trẻo là còn sạch sẽ. Hai nắm tay cô siết chặt, khóe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.