THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 174

Sống lưng Nghê Gia cứng lại, không nói gì, cũng không đi tiếp nữa.

Nghê Lạc cuống lên, đang không biết làm sao thì nhác thấy Việt Trạch, tức
thì như thấy cứu tinh: "Anh Việt Trạch, anh cũng chưa ăn tối, chi bằng ở lại
đây ăn luôn đi!".

Ánh mắt tha thiết của Nghê Lạc và Trương Lan dán cả lên người Việt
Trạch.

Việt Trạch ngẩn người, áp lực khó hiểu này là sao đây...

Anh trầm mặc một lát, nhìn về phía Nghê Gia mặt mày lạnh tanh mà ánh
mắt trống rỗng, đành nói: "Hình như hơi đói thật. Chi bằng ăn bát mì trước
đã, lát nữa tôi đưa em về trường được không?".

Nghê Gia vẫn nín thinh, cô đã làm phiền Việt Trạch, quả thật không tiện để
người ta đói bụng. Mà thằng nhóc chết tiệt Nghê Lạc kia, sao tự nhiên đầu
óc lại nhanh nhạy giở chiêu này ra thế!

Thôi đành vậy!

Vào đến phòng ăn cô mới phát hiện ra bà nội cũng đang ở đó.

Lúc thấy Nghê Gia, bà nội khá kích động, gật đầu vài lần liền, ánh mắt
đượm vẻ phức tạp khó nói nên lời, như đau thương, như áy náy, như tự
trách, lại như bất đắc dĩ, Nghê Gia nhìn mà không hiểu.

Việt Trạch lễ phép chào hỏi bà rồi mới ngồi xuống cạnh Nghê Gia.

Mấy người vừa ngồi xuống, người làm liền bưng hai ba chục món ăn lớn
nhỏ, cuối cùng còn bưng mì trường thọ lên.

"Gia Gia, mì và cả mấy món này đều là mẹ cháu làm từ xế chiều. Ban nãy
Nghê Lạc nhắn tin bảo cháu sẽ về, bà đã bảo người hâm nóng rồi."

Lại còn dám hớt lẻo! Cô không cần thằng em này nữa!

Nghê Gia liếc mắt nhìn Nghê Lạc, mặt không biểu cảm cầm đũa, nhưng chỉ
nhìn chằm chằm vào bát mì, tay khựng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.