THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 176

Đây cũng là điều Trương Lan không biết. Mắt thị đỏ hoe, đứng dậy muốn
lấy bát của Nghê Gia: "Mẹ nấu bát khác cho con".

Nghê Gia nắm chặt cái bát, thản nhiên nói: "Không cần".

Nói xong, cô cầm lấy cốc thủy tinh bên cạnh, rót nửa cốc nước vào, trộn vài
cái rồi nói, "Vậy là được rồi".

Trong lòng cô bình tĩnh chưa từng thấy. Sau khi trút được cơn giận ngày
hôm qua, chấp niệm trong lòng cô đã vơi đi rất nhiều.

Phản ứng của những người khác lại không như thế.

Trương Lan nhìn cô chốc lát, ngơ ngẩn rút tay về.

"Nghê Gia!" Nghê Lạc gọi cô một tiếng, cười mà mắt ngân ngấn nước, "Mì
trường thọ không được cắn đứt đâu!".

Nghê Gia vẫn không ngẩng đầu lên, khẽ nhếch mép: "Cái này thì biết, chị
từng nghe nói rồi".

Từng nghe nói...

Trương Lan rốt cuộc không ngồi yên được nữa, nấp vào phòng bếp khóc
nức nở.

Nghê Lạc cũng không nén nổi nước mắt nữa.

Đêm đã khuya, trong căn nhà cổ yên tĩnh, chỉ có tiếng phụ nữ khóc loáng
thoáng trong bếp, tiếng nghẹn ngào trong cổ họng của thiếu niên, và tiếng
thở dài bi thương của bà nội.

Khác với sự mất kiềm chế của Trương Lan, sự đau xót của Nghê Lạc, Nghê
Gia lại rất bình tĩnh, không có dù chỉ một biểu cảm nhỏ nhất, không âu sầu,
không đau khổ, không uất ức.

Cô chỉ lặng lẽ ăn mì, liên tục gắp thức ăn vào bát mình. Cô thật sự không
nghĩ gì cả. Cô chỉ rất đói, rất mệt, muốn ăn thật nhiều để bổ sung năng
lượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.