THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 178

Nghê Gia đột nhiên chấn động, trái tim như bị đập một cú rõ đau.

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Nghê
Lạc gọi mình như thế.

Kiếp trước, chữ "chị" duy nhất nằm trong một tin nhắn.

"Chị, trước đây em không bảo vệ chị bình an, xin lỗi! Chị chờ em một lát!"

Sau đó, cậu không trở về nữa.

Nghê Gia ngơ ngẩn, còn đang nghĩ chuyện ngày đó. Nghê Lạc lao từ trên
cầu thang xuống, chạy đến, ôm chặt lấy Nghê Gia từ phía sau: "Chị đừng
đi! Chị, chị đừng đi. Chị nói cái nhà này làm chị không thể ở lại được,
nhưng trong nhà còn có em, em là người nhà của chị mà! Bà nội lạnh lùng,
mẹ không yêu chị, thế thì đã sao? Còn có em thương chị mà!".

Nghê Gia nhìn màn đêm mênh mông vô hạn trước mắt. Trong đôi mắt phủ
một tầng hơi nước dày đặc, bóng đêm dập dềnh khúc xạ một luồng ánh
sáng lấp lánh.

"Xin lỗi chị! Hôm đó cãi nhau là lỗi của em, em đã sai rồi!" Nghê Lạc cúi
đầu, cằm chạm sát vào mặt cô, khóc không thành tiếng, "Nếu em biết mười
tám năm qua chị đã sống khổ sở như thế, có đánh chết em cũng không nói
những lời làm tổn thương chị. Tha thứ cho em".

"Đừng đi được không? Chị đi rồi em sẽ lo lắm, lo chị có vui không, lo chị
có đang khóc thầm không, càng lo chị làm bộ kiên cường, nhưng trong lòng
lại đau đớn!"

Nước mắt Nghê Lạc từng giọt từng giọt nhỏ xuống ướt vai áo Nghê Gia.

"Bất kể đi đến đâu, chị cũng sẽ thấy cô đơn phải không? Chị cảm thấy cả
thế giới đều bỏ rơi chị, không ai quan tâm chị, không ai thương chị, nhưng
còn có em! Có em ở đây!"

Cậu khóc đến run rẩy, Nghê Gia bị cậu ôm, người cũng bất giác khẽ run lên
theo cậu. Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm khoảng không, nước mắt trong suốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.