THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 180

Mấy ngày nay, cô và Trương Lan đã giao hẹn với nhau vài điều đơn giản,
chung sống hài hòa, không can thiệp chuyện của nhau. Bà mẹ này thích thế
nào cũng được, có lẽ lâu dần, thị cũng sẽ không thường xuyên bắt chuyện
với cô như thế nữa.

Mấy ngày nay, bà nội lại thay đổi rất nhiều, đối xử rất tốt với cô, cũng rất
tốt với Nghê Lạc, không chỉ để Từ Hiền đưa Nghê Lạc đến công ty thực
tập, có khi bà còn đích thân truyền những kinh nghiệm tâm đắc cho cậu.
Nghê Lạc cũng rất ngoan, đi đến đâu cũng cầm cuốn sổ nhỏ ghi chép lại.

Cô tùy tiện liếc nhìn Trương Lan, lại kín đáo nhìn Nghê Lạc, cười: "Tuy em
đột nhiên trở nên ham học thế này làm chị rất vui, nhưng em chắc chắn
không phải vì Nghiên Nhi đấy chứ?".

Nghê Lạc bực dọc, xụ mặt: "Liên quan gì đến chị ta?".

"Chẳng phải đêm hôm đó em mắng cô nàng một trận à? Còn đang giận chứ
gì?" Nghê Gia cười hì hì, "Chị biết em đứng về phe chị, song tấm ảnh kia
thật sự không phải do Nghiên Nhi gửi đâu, cùng lắm là bị người ta lợi dụng
thôi!".

Nghê Lạc không nắm được trọng tâm, ra vẻ khó chịu liếc cô: "Ai đứng về
phe chị? Em không cãi nhau với chị ta, tất cả đều là chị nghe nhầm thôi".

Nghê Gia nhún nhún vai, không trêu cậu nữa. Cậu em hay thẹn quá hóa
giận ạ, từ sau hôm ôm cô khóc rống lên, hễ gặp cô là khó chịu đủ đường,
như thể cái lần nước mắt nước mũi khóc lóc mủi dải trước mặt cô đó làm
cậu mất mặt ghê lắm.

Có điều, Nghê Gia biết cậu da mặt mỏng, không nói gì nữa.

Cô thấy cậu xuống xe, cảm thấy bóng lưng cậu hệt như một gốc bạch
dương, Nghê Gia xao động, không nhịn được cất tiếng gọi: "Nghê Lạc!".

Cậu quay đầu lại, bình tĩnh chờ.

Cô ghé đầu vào cửa kính xe, bật ngón cái với cậu: "Chịu khó học đấy nhé!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.