THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 181

Trong mắt cậu là vầng dương sáng chói, đôi môi khẽ mấp máy, cuối cùng
chỉ "xí" một chữ, tủm tỉm quay đầu, co giò chạy biến.

Trương Lan lại nghiêng đầu tới, ấm áp cười: "Gia Gia, Lạc Lạc được con
kèm cặp, thật sự đã khá lên nhiều".

"Chắc vậy ạ." Nghê Gia vô cảm đáp, không nói gì nữa.

Cô kéo kính xe lên, điện thoại vang lên, có tin nhắn đến. Nghê Gia nhìn
xuống, mỉm cười, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại.

"Vâng ạ, chú Trương Minh, cháu là Doãn Nhi, mẹ cháu bảo cháu mời chú
tới. Hơn hai năm rồi, mẹ vẫn rất nhớ chú. Lát nữa chú nhớ đến đúng giờ
nhé!"

Lúc Nghê Gia đến nhà họ Tống, Tống Nghiên Nhi vừa thấy mặt cô đã lao
đến, nước mắt ào ào như thác lũ:

"Gia Gia, xin lỗi cậu, mình đã phá hỏng sinh nhật của cậu. Mình cũng
không biết cái ảnh vớ vẩn đó từ đâu ra. Mình thật sự không biết, vốn định
làm cậu ngạc nhiên, nhưng không biết ai đùa cợt bỏ tấm ảnh đó vào. Thật
sự không phải mình làm, cậu phải tin mình nhé."

Nghê Gia vừa nghe thấy chữ "đùa cợt" trong lời cô nàng đã biết, xem ra
chuyện tấm ảnh nóng không rõ mặt người kia giờ bị gác qua một bên rồi.

Giờ mọi người chỉ thỉnh thoảng mới nhắc tới, nhưng cũng chỉ nói là có kẻ
chiếu ảnh khiêu dâm, làm loạn buổi tiệc sinh nhật của nhà họ Nghê mà thôi.

Nghê Gia cười ảm đạm, hỏi: "Mình nghe Từ Hiền nói, cậu đánh mất
USB?".

"Đúng thế, lạ lắm luôn!" Mắt Tống Nghiên Nhi rất đẹp, giờ ngân ngấn nước
càng khổ sở đáng thương hơn, "Bà ngoại giận lắm, muốn tìm USB để kiểm
tra, nhưng chẳng hiểu sao lại không tìm thấy. Gia Gia, bà ngoại giận mình
rồi nghi ngờ mình nữa đúng không? Cậu nhất định phải nói giúp mình đấy!
Mình không làm thật mà, cậu phải tin mình!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.