Nhớ tới đêm trước hôm sinh nhật, cô ả từng nói với bà nội "Nhất định có
thể gả vào nhà họ Ninh", giờ ngẫm lại, đúng là một câu chuyện cười!
Nghê Gia liếc mắt nhìn Mạc Mặc một cái, thấy sắc mặt bà ta cũng khó đăm
đăm, nguyên nhân đương nhiên là vì cô con gái quý báu của bà ta bị lạnh
nhạt.
Bà ta vốn khó chịu lườm Nghê Gia một cái, nhưng khi ánh mắt lướt qua
người cô ra phía sau, đột nhiên có biểu cảm như thấy ma.
Nghê Gia đương nhiên biết ai đã đến, cười kín đáo, quay đầu lại, đứng dậy
nói: "Chú Trương, đến đây ngồi đi ạ".
Bác sĩ Trương Minh đi đến, hết sức hưng phấn nhìn Mạc Mặc đang tái mặt.
Một vài vị phu nhân trong đó đã có cháu, đều biết bác sĩ Trương, còn niềm
nở cười: "Mạc Mặc, cô và bác sĩ Trương là bạn à?".
Mạc Mặc điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh, tuy không biết tại sao người đàn
ông bao mình bấy lâu lại ở đây, nhưng bà ta vẫn thức thời tỉnh bơ như
không, cười gượng vài tiếng: "Vâng, là bạn bè quen biết".
"Chú Trương tốt bụng lắm ạ." Nghê Gia chớp chớp đôi mắt đẹp, ngây thơ
nói, "Trước kia chú ấy hay đến nhà khám bệnh cho dì Mạc lắm!".
Không khí lạnh toát!
Ánh mắt của ai nấy vừa tò mò vừa khó hiểu, không nặng không nhẹ đặt lên
người Mạc Mặc.
Ai cũng biết bác sĩ Trương Minh là bác sĩ khoa nhi.
Mạc Mặc váng đầu hoa mắt, bà ta hiểu rất rõ, Nghê Gia tìm ông ta đến.
Trong lòng bà ta lập tức dâng lên cảm giác tuyệt vọng, cho dù hôm nay đuổi
đi một Trương Minh, sau này vẫn còn nhiều người đàn ông khác bị Nghê
Gia đào ra.
Lúc Mạc Mặc suýt ngất lịm, Trương Minh ngây ngô cười với Nghê Gia:
"Doãn Nhi lại nghịch rồi, mỗi lần chú đến là để khám cho cháu mà. Trước