THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 196

Nghê Gia chợt nảy ra một ý, nếu tìm tất cả những ân khách của Mạc Mặc
về, đòi hỏi phải an ủi tình cảm, một tháng ba mươi ngày của bà ta đều bận
rộn thì sao nhỉ?

Tiếp theo, hai người chỉ toàn nói những điều vô vị nhàm chán, Nghê Gia tắt
camera, lưu tập tin lại, rồi tìm số điện thoại của Tống Nghiên Nhi, gửi sang.

Nhưng vừa xoay người một cái đã đụng phải Mạc Doãn Nhi, cô ả đang âm
trầm nhìn cô, ánh mắt như lang sói.

Mạc Doãn Nhi bật chế độ gặp-phụ- nữ, sắc mặt rét cóng: "Nghê Gia, Nghê
Lạc đến rồi, hình như là đến tìm cậu".

Nghê Gia sửng sốt, không nói một chữ bỏ đi luôn.

Mạc Doãn Nhi hung ác nhìn cô bỏ đi rồi mới đi vào phòng khách, sắc mặt
bí xị: "Chú này, chú ra ngoài trước đi, tôi có việc muốn nói với mẹ tôi".

Trương Minh đã đạt được mục đích, ông ta cũng tươi cười bỏ đi.

Mạc Mặc cảm thấy tình hình không đúng, tiến lên toan hỏi, Mạc Doãn Nhi
lại ngồi sụp xuống lẩm bẩm: "Mẹ định xử lý những người đàn ông trước kia
của mẹ thế nào?".

Mạc Mặc kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng đã nghe Mạc Doãn Nhi cười
khẩy: "Vậy để con. Mẹ viết hết tên tuổi và thông tin cá nhân ra, mua chuộc,
uy hiếp, dọa nạt, tiêu diệt...". Mắt ả tối sầm, "tóm lại, không để họ nói ra
nửa chữ."

Mạc Mặc bình tĩnh lại, gật gật đầu: "Cứ làm như con nói. Có điều, thật ra
cũng không có gì. Những người đó đều ở Đại Liên, phần lớn đều là người
có máu mặt, có gia đình rồi, bọn họ cũng không dám nói toạc ra đâu. Còn
loại số ít như Trương Minh, mẹ có cách...".

"Cách gì?" Mạc Doãn Nhi không khách khí ngắt lời, "Miễn cưỡng chiều
theo vì lợi ích toàn cục? Đầu óc mẹ có làm sao không đấy, mẹ liên hệ với
những tên đàn ông này thêm một lần thì dấu vết lộ ra cũng nhiều hơn một
lần. Mẹ không phát hiện ra Nghê Gia đã quan sát mẹ rồi à?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.