THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 209

Nhóm các phu nhân khác thấy bà Doãn đi rồi, tất cả bèn không mặn không
nhạt nhìn qua đây một cái rồi cũng tản mát theo.

Nghê Gia cũng kéo Nghê Lạc và mẹ rời khỏi đó, lúc ra khỏi nhà họ Tống,
trong lòng cô không khỏi thở dài một tiếng: Xem ra, cô em họ Liễu mà cô
chọn có tác dụng thật đấy!

Nghê Gia phải về ký túc xá, nên Trương Lan ngồi xe nhà về trước. Trước
khi đi, thị còn níu Nghê Gia bảo cuối tuần này nhất định phải về nhà, còn
liên tục thở dài mấy hơi.

Nghê Gia biết vừa rồi Mạc Doãn Nhi bị đánh làm thị khổ sở trong lòng, nên
không nói gì cả.

Nghê Lạc tự lái xe đến, nên cậu phụ trách đưa Nghê Gia về trường. Trên
đường đi, tâm tình của Nghê Lạc hình như cũng rất nặng nề, dù sao nhìn
thấy người sống chung với mình mười tám năm bị đánh bị hạ nhục, là ai
cũng sẽ rất khó chịu.

Nghê Gia quyết định để mặc cậu tự tiêu hóa nỗi buồn, mình thì rúc vào ghế
phụ, vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa xe vừa ngáp!

Trong lúc cô đang ngáp đến cái thứ bảy thì Nghê Lạc không nhịn được nữa,
cau mày: "Chị là chị của em thật à? Một vừa hai phải thôi! Cẩn thận kẻo
ngáp rách miệng".

Nghê Gia cười hì một tiếng, dụi khẽ đôi mắt lờ mờ ướt nước, làu bàu:
"Haizz, dạo này ngủ không đủ giấc, mệt muốn chết".

Nghê Lạc liếc nhìn gương, thấy cô hình như mệt lắm, nói: "Còn lâu mới
đến trường, chị ngủ một lát đi!".

Nghê Gia trề môi, gật đầu. Vừa mới điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn
toan nhắm mắt, đột nhiên nhớ ra việc gì đó, cô lập tức bật dậy nạt Nghê
Lạc: "Nghê Lạc, sao em lại làm thế?".

Nghê Lạc vốn tưởng cô yên lặng sắp ngủ rồi, nào ngờ cô lại đột ngột hét lên
như thế, bàn tay nắm vô lăng suýt thì giật tung lên. Cậu nhớn nhác vặc lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.