Đúng lúc anh ngước mắt lên, cô liền rơi vào một đôi mắt vừa phẳng lặng
vừa tối đen. Nghê Gia khẽ run lên, đôi mắt xa vắng nhường này, rất khó
khiến người ta không thổn thức tiếng lòng.
Nhưng Nghê Gia cũng chỉ im lặng, không nói một lời, không thẹn thùng,
không nóng ruột, không hoảng loạn, nhìn thẳng vào anh.
Như thể đang nói, anh không nói thì tôi cũng không nói.
Ánh mắt sóng sánh rất tùy ý của Việt Trạch chợt lóe lên rồi tỉnh bơ như
không, quét nhìn cô một lần từ trên xuống dưới.
Nói thật, anh còn chưa từng thấy dáng vẻ mì sợi canh suông, không lấm bụi
trần này của cô bao giờ.
Cô không trang điểm, tóc vẫn còn ướt nhẹp, khuôn mặt cũng vừa được
nước gột rửa nên trắng ngần, hai má hây hây đỏ, ánh mắt trong sáng vừa
bình tĩnh vừa tò mò nhìn anh, môi khẽ mím lại, có lẽ là hơi mất tự nhiên
một chút xíu.
Bóng đêm tôn lên gương mặt như một loại ngọc quý của cô, như thể chỉ cần
chạm mạnh sẽ vỡ tan.
Cô cũng không mặc quần áo sang trọng, chỉ mặc một chiếc váy dài bằng vải
bông rất bình thường, dáng vẻ rất ngây thơ và đáng yêu. Dưới chân còn đi
dép xỏ ngón, mấy ngón chân trăng trắng còn vô thức nhấc lên bấm xuống,
như đang chơi piano.
Việt Trạch cắt đứt dòng suy nghĩ, đưa cái túi trong tay cho cô, giọng nói
vững vàng mà chặt chẽ: "Hình như em bị mất di động!".
Nghê Gia lấy làm lạ nhận lấy xem thử, là một chiếc di động giống hệt chiếc
đã bị Mạc Doãn Nhi trộm mất, "Sao anh biết tôi mất di động?".
Việt Trạch hình như ngẫm nghĩ một lát, đáp: "Tôi nhận được tin nhắn khó
hiểu".
Đồ Mạc Doãn Nhi thần kinh!