THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 213

Nghê Gia chửi thầm một câu, tiếp đó dè dặt hỏi: "Tin nhắn như thế nào?".

Lần này anh lại trả lời rất nhanh chóng và qua quýt: "Quên rồi".

Nghê Gia suýt trợn tròn mắt, ai tin chứ? Có điều, anh đã không muốn nói,
cô cũng không hiếu kỳ muốn truy hỏi.

Nghê Gia cầm cái hộp đựng điện thoại, cân nhắc giây lát, cảm thấy anh hẳn
là người không cho phép người khác từ chối, nên giọng hơi khó xử: "Ừm,
đồ của anh, tôi không tiện nhận...".

Việt Trạch không hề gì nói: "Dù sao tôi cũng được người khác tặng, còn
nhiều lắm".

Anh đầu cơ trục lợi di động đấy à? Hơn nữa, câu nói dối này chẳng có trình
độ gì hết.

Nhưng Nghê Gia cũng lười bóc mẽ, nhoẻn cười khoe cái răng nanh bé xinh:
"Vậy thì tôi vui vẻ nhận lấy vậy! Để đáp lại, tôi mời anh ăn khuya nhé".

Một cái di động đổi một bữa ăn khuya, cũng công bằng đấy nhỉ.

Vì đã lỡ nói như vậy rồi, nên Nghê Gia đề nghị rất nhiệt tình: "Tôm hùm
đất ở cổng phía Tây trường tôi ngon lắm, còn có cả thịt nướng nữa, chúng
ta đi ăn cái đó nhé".

Anh không có ý kiến.

Vừa mới đi được một bước, bụng ai đó đã sôi lên sùng sục. ~~() _()

Nghê Gia lúc trước còn cười khì khì, giờ đã mang vẻ khốn cùng, cười ruồi
hai tiếng hi hi.

Khóe môi Việt Trạch thoáng một ý cười dịu dàng, hỏi: "Em chưa ăn tối à?".

Nghê Gia xấu hổ sờ sờ bụng, có sao nói nấy: "Tôi mệt quá, ngủ một mạch
từ chiều tới giờ mới dậy".

"Vậy đừng ăn cái này nữa, khuya rồi, mà bụng vẫn còn rỗng, ăn cái gì nhẹ
thôi nhé?" Anh nói, rồi cúi đầu nhìn cô đang chậm rì rì đi bên cạnh, chờ cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.