THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 222

"Không!" Nghê Gia trả lời không chút do dự, rút quyển sách trên bàn bắt
đầu đọc.

Tống Nghiên Nhi lại càng hoảng loạn, bên cạnh cô nàng giờ đã chẳng còn
ai, chẳng lẽ ngay cả Nghê Gia cũng...

"Nhưng cậu vốn không thích Mạc Doãn Nhi mà?"

"Đúng thế!" Nghê Gia đọc sách, "Rất không thích, song tôi đối phó với cô
ta, không phải vì cậu". Cô lạnh lùng bổ sung một câu, "Tôi sẽ không làm
bất cứ chuyện gì cho cậu".

Tống Nghiên Nhi trút toàn bộ sự tức tối trong lòng xuống đầu Nghê Gia:
"Cậu bỏ đá xuống giếng".

"Dùng sai thành ngữ rồi." Nghê Gia lật sách, "Tôi không bỏ đá lên người
cậu, nhưng cũng không định cất công cứu cậu dưới giếng lên".

"Vì sao?"

Nghê Gia dừng tay, quay ghế sang, đôi mắt sâu thẳm lóe lên nét cười lạnh
lẽo: "Trông tôi có giống người tốt không?".

Tống Nghiên Nhi ngỡ ngàng, căm phẫn: "Nhưng chúng mình không phải
bạn tốt sao?".

"Bốp!" Nghê Gia thả tay, quyển sách rơi xuống bàn, tạo nên một luồng khí
rét buốt.

Con ngươi cô tối đen, nhìn cô nàng chòng chọc, cười như có như không:
"Giờ cậu mới nhớ ra chúng ta là bạn tốt à?".

"Trước kia cũng..." Tống Nghiên Nhi cúi đầu, im thin thít, trước kia cô
nàng quả thật không đoái hoài gì đến Nghê Gia.

Sau hồi im lặng buồn tẻ, giọng Tống Nghiên Nhi run rẩy: "Nhưng hôm nay
mình thật sự chịu đựng đủ rồi. Bố mình lại đứng về phe Mạc Doãn Nhi, còn
đánh mình vì cô ta". Nói tới đây, cô nàng nghiến răng kèn kẹt, "Cô ta vốn là
con rơi của kẻ thứ ba xấu xa Mạc Mặc".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.