THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 311

Nghê Gia ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc, vẫy tay với anh, xoay
người toan đi rất phóng khoáng.

Nhưng cô còn chưa xoay người xong đã bị anh cầm tay kéo lại. Nghê Gia
lao vào lồng ngực anh, kinh ngạc: "Ơ? Còn việc gì nữa ạ?".

Mắt Việt Trạch sáng lấp lánh: "Hình như em quên gì đó phải không?".

Nghê Gia thoáng ngẩn người, sau khi hiểu ra mới bất mãn lườm anh:
"Người khác nhìn thấy đấy".

"Chẳng có ai đứng ở cửa nhà em cả." Việt Tiểu Trạch rất cố chấp.

"Cửa có máy quay." Nghê Tiểu Gia rất khổ sở.

"Chúng ta đứng bên kia đường, góc chết của máy quay, không nhìn thấy."
Việt Tiểu Trạch rất kiên trì.

Nghê Gia biết không lay chuyển nổi anh, cẩn thận nhìn quanh, trên đường
lớn trong núi toàn cây rậm rạp, trước sau không có lấy một bóng người.

Cô níu lấy cổ anh, nhón chân lên, ngửa đầu chạm khẽ vào môi anh, vừa
định hạ trọng tâm xuống thì anh đã ôm eo cô, siết cánh tay lại, trắng trợn
hôn sâu.

Nghê Gia đột nhiên thấy sự kích thích và choáng ngợp. Tâm tư cô rối bời,
thì ra đây là sự khác nhau giữa có tình cảm và không có tình cảm.

Kiếp trước, cô cũng từng có một người bạn trai. Khi đó, cô cho rằng mình
là kẻ không có trái tim, sẽ không yêu bất cứ ai, nên chỉ cần tìm một người
đàn ông tốt có thể hiểu nhau, làm bạn với nhau, bình thản cả đời là được
rồi.

Cô từng có ý định kết hôn với anh ta, nhưng chưa bao giờ có sự rung động
trong tình yêu. Sau này anh ta quỳ sụp dưới váy Mạc Doãn Nhi, tuy tức đến
nỗi tưởng như phát điên, nhưng cô cũng hiểu rõ, điều cô hận là mình bị
cướp chứ không phải bị bỏ rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.