THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 397

Chương 53

Nghê Gia nằm mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ, cô thấy có rất nhiều gã
với gương mặt dữ tợn đang đuổi theo cô, bất kể cô có chạy thục mạng cũng
không thể cắt đuôi được.

Quần áo của cô bị xé nát, tay những gã đó như rắn rết túm chặt lấy cô, cô có
giãy giụa gào thét thế nào cũng không ai đến cứu.

Không biết bao lâu sau, trong lúc mê man hình như có ai đang hôn cô, cảm
xúc rất quen thuộc, cô chợt thấy an toàn lạ lùng. Rồi một chất lỏng đắng
chát tràn ngập khoang miệng cô, chảy xuống cổ họng.

Sau đó, cô lại mất ý thức. Nhưng từ lúc đó trở đi, cô không còn bị ác mộng
quấy rầy nữa.

Khi Nghê Gia tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang đắp một chiếc áo vest
thơm tho, nép mình vào một lồng ngực ấm áp, thoang thoảng hương rừng
xanh. Cô chui ra khỏi áo vest, ngẩng đầu nhìn lên bèn gặp ngay đôi mắt tĩnh
lặng đang lo lắng nhìn cô của Việt Trạch.

Hiện giờ, họ đang ngồi ghế sau xe, bên ngoài cuồng phong bão táp.

Mưa gió bên ngoài càng lúc càng to, khuôn ngực anh vừa ấm áp vừa an
toàn, giống như hải cảng tránh gió duy nhất của cô trong trời đất này.

Cô nhúc nhích, ngoan ngoãn ghé người vào ôm anh.

"Tỉnh rồi à?" Anh cúi đầu, áp má vào trán cô, nhíu mày than, "Vẫn sốt".

Nhờ anh nhắc nhở, giờ Nghê Gia mới cảm thấy người mình bị vây bủa bởi
nhiệt độ cao khác thường, hai má bỏng rát như trái bóng hơi sắp nổ.

"Có lẽ đêm qua bị cảm lạnh." Nghê Gia lên tiếng mới phát hiện giọng mình
khàn tệ.

Anh cau mày, ôm cô chặt hơn: "Vốn định để em nghỉ ngơi, nhưng mà...".

Việt Trạch có dự cảm đêm nay ở lại hòn đảo nhỏ này rất nguy hiểm, nhất
định phải đi ngay. Anh không muốn làm cô lo lắng, lập tức chuyển chủ đề:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.