THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 400

Việt Trạch thoáng sửng sốt, một cảm giác ấm áp lạ thường đang cuộn trào
trong anh.

Anh bỗng rất muốn hôn cô, không dằn được lòng nghiêng người cắn môi
cô. Trên đôi môi ấy còn đọng vị thuốc đắng chát, nhưng lại là hương vị
tuyệt vời nhất với anh.

Nghê Gia bị anh giữ chặt không thể nhúc nhích, cả người bị vây giữa hơi
thở cuồng nhiệt của anh, cô cảm thấy đầu óc váng vất, không thể suy nghĩ
gì được.

Từ trước đến giờ, nụ hôn của anh vẫn rất quyến luyến, chưa bao giờ thô bạo
kịch liệt như hôm nay. Đôi môi anh như muốn chạm đến tận đáy tim cô,
làm toàn thân Nghê Gia bất giác run rẩy, cơ thể càng lúc càng nóng, không
sao hít thở bình thường được. Anh dốc sức như thế, điên cuồng như thế làm
cô cảm thấy mình như sắp bị anh hút vào.

Nghê Gia chỉ thấy choáng váng như trời đất ngả nghiêng, song mùi bạc hà
khi môi lưỡi chạm vào nhau lại làm cô lưu luyến quên đường về, tuy toàn
thân bải hoải nhưng vẫn ôm lấy cổ anh theo bản năng, nhiệt tình đáp lại.

Như thế không biết bao lâu, cho đến khi xe đột nhiên phanh gấp, hai người
mới tách ra.

Nghê Gia mất trọng tâm, suýt ngã xuống ghế, một giây sau đã lại rơi vào
vòng tay ấm áp của anh, được anh an toàn ôm vào lòng.

Cô lại mất hết sức lực lần nữa, bám vào ngực anh, đến thở cũng thấy khó
khăn.

Xe dừng lại, tiếng mưa gió bên ngoài ngày càng to. Tiếng còi xe vang lên
ồn ào, tít phía xa là tiếng cãi nhau vì sốt ruột.

Cô chẳng để ý, cũng chẳng bận lòng, chỉ thấy tĩnh lặng và an toàn, mềm
nhũn dựa vào lòng anh.

Việt Trạch cúi đầu liếc nhìn cô, chỉ thấy má cô đỏ bừng, nửa vì sốt cao, nửa
vì nụ hôn vừa rồi. Anh không khỏi tự trách mình, cô còn chưa khỏe hẳn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.