THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 402

Xe cộ lấp kín cả cầu, cái này còn chưa kịp quay đầu thì phía sau đã ùa tới
một đống xe khác. Cây cầu dài trên biển biến thành một bãi đỗ xe ầm ĩ, tiến
không được mà lùi cũng không xong.

Nghê Gia khó khăn ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài: "Sao thế?".

Việt Trạch đỡ lấy đầu cô, nói nhỏ: "Tắc đường, lát sẽ thông thôi, ngủ ngoan
đi".

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, nhưng hơi thở phả lên
cổ anh càng lúc càng nóng. Việt Trạch cau mày, lại áp má vào trán cô, hình
như còn nóng hơn lúc nãy.

Anh liếc ra ngoài cửa sổ, vì mưa to nên tầm nhìn chưa đầy nửa mét.

Cái thời tiết chết tiệt!

Việt Trạch rầu rĩ chửi thầm một câu, lại lấy thuốc hạ sốt ra đưa vào miệng
Nghê Gia, nhỏ giọng dỗ dành: "Uống ít thuốc đi, lát nữa mưa ngớt anh sẽ
đưa em đến bệnh viện".

Nhưng nói thật, anh biết lát nữa cơn mưa này không thể ngớt được, mà còn
mưa to hơn.

Nghê Gia nghe theo há miệng, uống hết thuốc, nhưng gò má vẫn đỏ bừng,
rúc vào lòng Việt Trạch thở nặng nề.

Người trong lòng anh nóng rực, như không muốn để anh lo nên vẫn luôn
giữ im lặng, thi thoảng khó chịu lắm mới lầm bầm một tiếng rất nhỏ. Sao
Việt Trạch lại không biết cô bị cơn ốm hành hạ, đau lòng đến nỗi chỉ tiếc
không thể chịu thay cô. Anh lấy một chiếc áo gió nam rộng thùng thình
trong thùng đồ phía sau, bọc kín Nghê Gia. Cô cúi đầu ủ rũ hỏi: "Anh làm
gì thế?".

"Đưa em đi bệnh viện." Sắc mặt anh trầm trọng, nói xong bế Nghê Gia lên,
vừa toan mở cửa xe lại thoáng nghe vài tiếng súng vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.