THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 403

Việt Trạch dừng sững lại, anh ôm chặt Nghê Gia, dồn hết sự chú ý vào hai
tai, sau tiếng mưa gió lại là những tiếng súng vang lên liên tục, hơn nữa
càng lúc càng gần.

Những người bên ngoài hoảng loạn kêu gào, không biết ai đã thét to: "Xã
hội đen thanh toán nhau!". Ngay lập tức, gần như tất cả bỏ xe mà chạy.

Đám người cuồng loạn tràn ra khỏi xe, chạy tản về bốn phương tám hướng,
khe hở giữa các xe chật ních những người tháo chạy, có người còn leo lên
nóc xe mà chạy, thế nhưng những người chạy trên mui xe chẳng khác gì bia
ngắm tự do rơi xuống đất.

Bàn tay Việt Trạch đặt trên cửa xe, do dự.

Người áo đen sau tay lái quay đầu lại chờ lệnh, tất cả những vệ sĩ ở các xe
khác cũng xuống đứng vòng quanh đầu xe.

Việt Trạch kéo chiếc áo gió trong lòng, che lên khuôn mặt đỏ như quả táo
của Nghê Gia, trầm giọng nói: "Bỏ xe". Nói xong, anh đẩy cửa xe ra, bế cô
bước vào màn mưa gió.

Trong khoảnh khắc từ khoang ghế ấm áp lấn vào mưa đêm lạnh giá, Nghê
Gia run lên, trái lại tỉnh táo hơn một chút. Mùi bão đêm pha lẫn vị mằn mặn
của gió biển lại khiến cô thấy thư thái, cơn nóng rực làm cô choáng váng
hình như cũng giảm đi phần nào.

Áo gió khá kín, mưa không dính vào người lấy một hạt, cô ra sức hít những
cơn cuồng loạn, nhìn nửa bên mặt kiên nghị của Việt Trạch trong màn mưa
tăm tối. Vừa xuống xe, mưa đã xối ướt anh, mái tóc ngắn chỉnh tề cũng
dính bết thành nhiều lọn nhỏ.

Cô khẽ ngọ nguậy muốn bước xuống, nhưng anh lại cúi đầu nhìn cô, những
giọt mưa chảy dọc khuôn mặt anh như một dòng sông. Bầu trời lập lòe ánh
chớp, tôn lên sự u ám trong đôi mắt vốn đã đen thẳm của anh.

Anh không nói gì, chỉ siết chặt thêm vòng tay, chặn những cử động của cô
lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.