THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 406

Việt Trạch cũng ướt đầm đìa, tóc bết vào mặt. Nghê Gia lặng lẽ nhìn anh,
khuôn mặt tuấn tú như được khắc gọt của anh nổi bật giữa ánh chớp sáng
trắng. Nhưng hiện giờ, trong mắt người đàn ông lúc nào cũng hờ hững lãnh
đạm này lại toát ra vẻ bối rối, thậm chí là sợ hãi.

Nghê Gia biết, anh sợ cô gặp chuyện bất trắc.

Cô lạnh tới phát run, cố gắng mỉm cười: "Yên tâm, em không sao đâu".

Anh bật cười, chạm lên mặt cô, ánh mắt dịu dàng kiên định. Bỗng nhiên,
anh rút cravat ra, che kín mắt cô rồi thắt nút sau gáy.

Nghê Gia rơi vào bóng tối, cô vừa kịp sững người, anh đã hôn lên môi cô,
giữa hai đôi môi còn cách lớp mưa băng và gió biển lạnh toát, nhưng sao lại
ấm áp và mềm mại đến thế.

Tim Nghê Gia như ngừng đập, chớp mắt đã quên mình vẫn đang trong cảnh
mưa máu gió tanh.

Nhưng chỉ giây lát, anh đã buông cô ra, ghé sát tai cô dịu dàng: "Sau khi trở
về, chúng ta công khai quan hệ, làm bạn gái anh nhé, được không?".

Nghê Gia đưa tay sờ soạng lần tìm mặt anh, tuy ướt đẫm nước mưa lạnh
lẽo, nhưng vẫn vững vàng như mọi ngày, cô cười rạng rỡ: "Được!".

Anh nghiêng đầu, cọ cọ lên gò má mịn màng của cô, "Em chờ anh một
lát!". Anh thủ thỉ bên tai cô rồi đứng phắt dậy.

Chị chờ em một lát!

Câu nói cuối cùng Nghê Lạc nói với cô kiếp trước như xuyên qua thời gian
và không gian, bất ngờ chui vào đầu cô.

Nghê Gia có dự cảm không lành, thình lình muốn túm lấy anh, nhưng chỉ
túm được cơn gió ùa qua.

Cô rất ngoan, không gỡ cravat trên mắt ra, chỉ dồn toàn bộ sự chú ý lên hai
tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.