Việt Trạch vốn định sau khi từ Macau về sẽ thâu tóm hết những vị trí chủ
chốt bên KARNER nhà họ Ninh, nhưng...
Có điều Việt Trạch cũng không tiếc. Anh muốn diệt trừ ai chỉ là vấn đề thời
gian, trong tương lai sẽ còn nhiều cơ hội.
Chỉ là, có vài chuyện cứ luẩn quẩn không thôi.
Từ khi biết chỗ Nghê Gia bị nhốt đến khi anh đuổi tới nơi chỉ có mười lăm
phút.
Nước đọng, dây thừng, vết bầm đỏ trên tay chân, từ khoang thuyền ra
boong.
Rốt cuộc mười lăm phút đó đã xảy ra chuyện gì?
Khi cô hôn mê ở hàng ghế sau, lời cô nói tựa mũi dao đâm vào tim anh,
thậm chí anh còn tìm người điều tra cuộc đời cô mấy lần.
Kết quả còn thảm thương hơn so với tưởng tượng của anh, anh không biết
vì sao thường ngày cô vẫn có thể cười được. Câu trả lời hợp lý nhất là, mấy
tiếng bị nhốt đã khơi gợi lại toàn bộ kí ức thống khổ trước kia của cô.
Trong ánh dương ấm áp, mắt Việt Trạch lại u tối lạnh băng, cằm bạnh ra
thành một đường cung mạnh mẽ.
Lần đầu tiên trong đời anh thấy bất lực đến thế. Khó khăn lắm hai người
mới xích lại gần nhau, vậy mà đột nhiên lại có sự ngăn cách xa lạ vắt ngang
giữa hai người. Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể cứu vãn.
Mà cùng lúc đó, Nghê Gia đã hoàn toàn bình phục, thu dọn đồ đạc chuẩn bị
ra viện. Giữa chừng nghe có người gõ cửa, cô quay đầu nhìn, là Tống
Nghiên Nhi.
Cô nàng đã đổi quần áo bình thường, khoác một chiếc túi nhỏ, xem chừng
hôm nay cũng ra viện.
Nghê Gia thấy vẻ mặt cô nàng khó coi, hỏi: "Cậu không phải ở lại bệnh
viện thêm à?".