THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 460

"Cút! !!" Nghê Lạc không nén nổi cơn giận, gào lên hất tay Mạc Doãn Nhi
ra.

Mạc Doãn Nhi lập tức yếu ớt ngã xuống đất vì lực tay phẫn nộ của cậu, hai
mắt đẫm lệ mông lung nhìn Nghê Lạc, bi ai lắc lắc đầu, tủi thân không sao
kể xiết.

Nhưng Nghê Lạc sẽ không bao giờ bị ả lừa nữa.

Trên mặt cậu không có vẻ gì là thương tiếc đau lòng, cũng không có chút áy
náy nào, trái lại hai nắm đấm nổi gân xanh, tựa như đang cố kiềm chế để
không động nắm đấm với ả.

"Vong ơn bội nghĩa!"

Nghê Lạc nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như lưỡi dao đục khoét người ả:

"Mạc Doãn Nhi, cô quả nhiên là loại lang sói nuôi mười tám năm cũng
không thuần! Chỉ bằng ân tình nhà họ Nghê dành cho cô, cô đã không có tư
cách hại tôi, lại càng không có tư cách hại Nghê Gia. Cô cướp đoạt của chị
ấy bao nhiêu thứ? Cô còn mặt mũi nào mà hại chị ấy! !!"

Nghê Gia mặt không đổi sắc, nhưng hai mắt ướt nhòa.

Còn Mạc Doãn Nhi đã nín khóc, hoàn toàn khiếp sợ. Nghê Lạc lại có thể
mắng ả như vậy? Cậu giận đến nỗi muốn đánh ả? Giờ rốt cuộc ả đã hiểu, có
một vài việc dù có giả vờ giỏi đến mấy cũng không ai tin.

Nghê Lạc bóp tay răng rắc: "Tôi sẽ nói chuyện này cho mẹ và bà. Mạc
Doãn Nhi, tôi cảnh cáo cô, sau này không được đến nhà tôi, không được gọi
tôi là em trai, không được nhắc lại bất cứ chuyện gì liên quan đến quá khứ.
Tôi trả lại những lời cô đã nói với Nghê Gia vừa rồi.

Tôi không phải em trai cô, mẹ không phải mẹ cô, bà nội không phải bà cô,
nhà họ Nghê không phải nhà cô. Sau này dù cô có nói gì đi chăng nữa,
không một ai tin cô đâu".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.