THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 468

Bà nội thở dài thườn thượt: "Lạc Lạc trước kia không nghe lời đều là lỗi
của bà, may nhờ có cháu thức tỉnh bà, người không nên vứt bỏ nhất, đáng
tin cậy nhất vẫn là người nhà mình".

"Cháu cũng đã cực khổ rồi." Bà nội có lẽ đang nén cơn tức, hơi thở đã dồn
dập, "Trước kia tuy bà đã nghi ngờ Mạc Doãn Nhi và Mạc Mặc, song dù
sao cũng không có chứng cớ, dùng cái uy trưởng bối để quản lý mẹ cháu và
Lạc Lạc e cũng chỉ hoài công. Giờ Lạc Lạc tận mắt chứng kiến, lại về nói
với mẹ cháu, sau này, không còn ai trong nhà đứng về phía Mạc Doãn Nhi
nữa. Cháu coi như", bà nội nghẹn ngào, "cũng có thể ngẩng đầu lên được
rồi".

Nghê Gia hờ hững "vâng" một tiếng, nhớ khi nãy đi ngang qua phòng
Trương Lan nghe thấy tiếng khóc.

Bà nội nhẹ nhàng nói: "Nếu là trước kia, có lẽ bà sẽ nói, đáng lắm, cứ để
mẹ cháu khóc đi. Nhưng bây giờ bà chỉ muốn nói, Gia Gia ạ, mẹ cháu
không va chạm với bên ngoài nhiều, giống như một đứa bé, tùy hứng cố
chấp nhưng lại rất ngây ngô".

Nghê Gia cụp mắt, mặt mày điềm nhiên: "Cháu biết rồi".

Lúc ra khỏi phòng bà nội, Nghê Gia thấy Nghê Lạc đang cầm cốc thủy tinh
đứng cạnh bình nước, vẻ mặt khá khó coi.

Sao Nghê Gia lại không hiểu sự đau thương và phẫn nộ của cậu, nhất thời
cũng khó chịu thay cậu.

Song hiện Nghê Lạc không nghĩ đến việc của Mạc Doãn Nhi, mà là đang
suy nghĩ, câu "tìm người thừa kế của một gia tộc lớn để kết hôn, coi như có
thể giúp đỡ Hoa thị" cậu nghe thấy là thế nào?

=================

Chương 59

Nghê Lạc và Nghê Gia cứ đứng cách nhau một khoảng không gần không xa
như thế, ai nấy đầy tâm sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.