THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 469

Phòng khách yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, không biết bao
lâu sau.

"Nghê Gia!"

"Nghê Lạc!"

Sau khi hai người đồng thanh lên tiếng lại sửng sốt:

"Hửm?"

"Hửm?"

Nghê Gia nhếch miệng, tranh nói: "Nghê Lạc, em đừng buồn quá. Còn nữa,
tự nhiên lại để em phải chứng kiến việc đó, cũng tại chị không...".

"Không phải lỗi của chị", Nghê Lạc rầu rĩ ngắt lời cô, ngữ khí rất chậm, "là
lỗi của em. Tại em không hiểu chuyện, không đáng tin cậy nên mới khiến
chị chịu nhiều khổ sở như thế".

Nghê Gia sửng sốt, ấm áp đến nhói lòng, không thốt nên lời.

Nghê Lạc hơi nheo mắt, khó khăn nói: "Em nghĩ, trước kia chắc chắn chị
rất muốn nói cho em biết bộ mặt thật của Mạc Doãn Nhi, nhưng chị biết em
sẽ không tin chị, nên lại nhìn hết lần này đến lần khác. Em", cậu không
khống chế được cảm xúc của mình, "em đúng là thằng khốn!".

Nghê Gia cau mày, vội nói: "Nếu chị là em, chị cũng sẽ tin tưởng người
thân sống với mình mười tám năm hơn. Nghê Lạc, chị thật sự không sao
hết, dù sao mọi chuyện đã ổn rồi, em đừng tự trách mình nữa được không?
Đừng bị ảnh hưởng bởi những người không quan trọng, cái chúng ta cần
quan tâm là làm tốt việc của mình, bảo vệ người nhà của mình, tạo ra hạnh
phúc của mình. Nghê Lạc, cho dù là có được hay đánh mất, tín nhiệm hay
phản bội, cứ coi đó là một phần của trưởng thành".

Nghê Gia nghiêm túc hẳn, "Việc em phải làm là mau chóng tham gia quản
lý Hoa thị. Chẳng phải em đang làm rất tốt đó sao? Đừng để người như thế
ảnh hưởng đến bước tiến của em".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.