THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 470

Nghê Lạc thong thả trịnh trọng gật đầu: "Em biết. Chị yên tâm. Em biết em
muốn gì, em cũng sẽ cố gắng thực hiện".

Sắc mặt nghiêm túc của Nghê Lạc khiến Nghê Gia thấy xa lạ, cô cũng nhận
ra rằng, bài học suy đoán lòng người lần này đã in dấu sâu trong lòng cậu
bé to xác này rồi.

Nhưng có những nỗi đau thà đến sớm còn hơn đến muộn.

Nghê Gia yên tâm, không nhịn được nói thêm một câu: "Bất kể thế nào, chị
cũng sẽ cổ vũ cho em, ở cạnh em".

Nghê Lạc đảo mắt, nhìn cô với ánh mắt phức tạp, không đáp lại.

Nghê Gia mỉm cười: "Đi nghỉ đi", nói xong, xoay người định lên lầu.

"Nghê Gia!" Cậu gọi cô.

Nghê Gia quay lại, cậu bước đến, không hề báo trước đã tặng cô một cái ôm
thật chặt.

Nghê Gia ngẩn ra. Cô thấp hơn cậu, bị cậu ôm lấy, trong lòng cô bỗng tràn
ngập sự ấm áp vì có nơi nương tựa. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên em trai ôm
cô chính diện thế này, cảm giác hạnh phúc chan chứa vì cuối cùng cũng đào
tạo được cậu dâng lên trong lòng cô.

"Chị yên tâm, em không sao hết, em ổn lắm." Nghê Lạc mỉm cười, "Hi
vọng chị đừng bận tâm việc của Hoa thị nữa, cùng đừng tự chịu bất cứ ấm
ức nào vì em nữa, như thế em sẽ buồn lắm. Chị cứ vui vẻ làm biên kịch đi,
được không?".

Nghê Gia rất cảm động, nhưng không biết "tự chịu ấm ức" mà cậu nói là gì,
cô chưa từng ấm ức gì với công việc của Hoa thị mà.

Cô vừa định hỏi thì Nghê Lạc lại nói tiếp: "Chị chỉ sinh sớm hơn em mấy
phút thôi, nên đừng tưởng mình là chị thật, gánh nhiều trách nhiệm lên
người mình như thế". Trong mắt cậu như lóe sáng, lòng lại nhủ thầm: Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.