THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 530

Hai tháng nữa, vừa tròn một năm cô sống lại.

Nghê Gia lặng người hồi lâu, mới hỏi: "Thế còn Ninh Cẩm Niên và mẹ con
Mạc Doãn Nhi?".

Khương Hoàn Vũ lập tức cảnh giác: "Gia Gia, anh đã từng nói, nếu em
muốn biết chuyện này, nhất định phải chấp nhận trị liệu tâm lý của anh
trước đã".

"Vẫn tự cho là đúng, tự cho mình là chúa cứu thế, thật sự anh đã sống uổng
kiếp thứ hai rồi." Nghê Gia cười hừ một tiếng, châm chọc.

"Gia Gia, trong lòng em có bệnh, em còn chưa thử mà sao..." Khương Hoàn
Vũ còn chưa nói hết câu, đã bị câu nói nổi giận đùng đùng của Nghê Gia cắt
đứt:

"Anh không chữa được lòng tôi, vĩnh viễn không được."

"Anh nghe không hiểu tiếng người hay nhìn không hiểu biểu cảm của
người?" Nghê Gia ngồi trên xe lăn, ngước mắt nhìn y, tràn ngập vẻ chán
ghét, "Cho dù anh nói gì làm gì, tôi vẫn thấy ghê tởm anh, cả đời này đều
không gột trôi nổi sự ghê tởm ấy. Nếu không phải lần này gặp tai nạn, anh
tưởng tôi còn muốn gặp lại cái bản mặt ra vẻ đạo mạo ra vẻ bao dung nhưng
thực tế chỉ biết áp đặt người khác của anh à?".

"Kẻ có bệnh là anh, Khương Hoàn Vũ! Anh mắc bệnh thích phân tích tâm
lý người khác! Muốn tôi tha thứ cho anh? Chỉ dựa vào mấy câu xin lỗi của
anh mà tôi phải tha thứ sao? Tôi không tha thứ là tôi bệnh sao? Anh bệnh
thì có!"

Khương Hoàn Vũ bị chửi như tát nước vào mặt, mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc:
"Gia Gia, là bản thân em không ý thức được rằng, em ở bên Việt Trạch
không phải vì yêu, mà vì trong tiềm thức em muốn được bảo vệ và ỷ lại,
em...".

"Anh muốn chữa cho tôi cũng không phải vì anh tốt với tôi, mà trong tiềm
thức anh kiêu căng tự đại, muốn có được cảm giác thành tựu và cảm giác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.