THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 528

Nghê Lạc cũng bị đánh thức, nhìn Nghê Gia, kích động đến lắp bắp run rẩy:
" Nghê Gia, chị làm em sợ muốn chết, chị có biết chị..."

Câu nói của cậu sững lại nửa chừng, bởi ánh mắt Nghê Gia rất kì lạ, làm
người ta thấy hoảng hốt một cách khó hiểu. Trong ánh mắt không buồn
không vui, không có chút gợn sóng nào, như cô đang không tồn tại ở thế
giới này.

Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, trái tim vừa mới yên ổn lại chùng
xuống.

Lúc tim anh sắp rơi xuống mức thấp nhất thì Nghê Gia bình tĩnh mở miệng:
"A Trạch, em muốn gặp bác sĩ tâm lý Khương Hoàn Vũ".

Nghê Gia ngồi trước cửa sổ trong viện điều dưỡng, mặt không cảm xúc
nhìn thảm cỏ trải dài tràn ngập ánh mặt trời vàng rực bên ngoài.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu lên người cô. Xe lăn, quần áo, thạch
cao, làn da đều màu trắng. Một màu trắng chói mắt tan ra trong vạt nắng
chiều, hư ảo.

Việt Trạch nhìn bóng dáng màu trắng bé nhỏ đằng xa, trong đôi mắt đen
thẳm ẩn chứa bao điều khó nói.

Nghê Gia ngồi được một lát thì Khương Hoàn Vũ đến.

Y đã nghe nói về vụ tai nạn, trong lòng lo lắng vô cùng, biết Nghê Gia
muốn gặp mình lại càng vui sướng, chỉ muốn lập tức bay đến ôm lấy cô xoa
dịu nỗi đau thương trong cô.

Lúc đẩy cửa vào, y vốn tưởng cô yếu ớt khóc lóc, nhưng lại thấy cô bình
tĩnh khác thường, ngồi trong ánh dương rực rỡ, khuôn mặt thanh tú gọn
gàng, không giống người bệnh, mà giống thiên thần trên trời giáng xuống
hơn.

Hình ảnh đẹp đẽ ấy như một bàn tay bóp chặt tim y, y thề sẽ dốc sức bảo vệ
cô, trân trọng cô. Nhưng y còn chưa kịp bước thì đã Nghê Gia lạnh lùng
cảnh cáo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.