THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 532

Nghê Gia vẫn không quay đầu lại, khóe môi khẽ cong lên như thể đang giễu
cợt.

Khương Hoàn Vũ không còn cách nào khác, hoàn toàn buông tay, quay
lưng bỏ đi.

Y vừa đi, Nghê Gia đã nhận được điện thoại của bệnh viện, hỏi có ý định
hiến tặng xác Trương Lan không, nếu không đợi đến khi thị ngừng thở thì
không kịp chuyển bộ phận trong cơ thể.

Nghê Gia lẳng lặng cúp máy, đẩy xe lăn đến bên giường, cửa lại mở ra, Việt
Trạch đi vào: "Muốn ngủ à?".

"Ngồi lâu mệt rồi, em muốn nằm xuống." Giọng cô rất khẽ, vẻ uể oải hiện
lên thấy rõ.

Việt Trạch đi tới, nhẹ nhàng bế cô lên, cô cũng mềm người ra ôm cổ anh,
nghiêng đầu dựa vào vai anh, động tác đó lập tức khiến anh an lòng kì lạ.

Song anh phát hiện ra chỉ vài ngày ngắn ngủi, cô đã gầy xọp đi, không khỏi
đau lòng. Anh chậm rãi đặt cô lên giường, hỏi nhỏ: "Ăn chút gì trước đã,
được không?".

Cô lắc đầu: "Em không muốn ăn".

Anh thấy cô im lặng rúc vào chăn, nhưng vẫn cố chấp mở to mắt không
chớp, không biết đang nghĩ gì. Anh sờ tóc cô, nhẹ giọng hỏi: "Nghĩ gì
thế?".

Cô không đáp, nửa khắc sau lại vươn tay về phía anh, như một đứa bé sợ cô
đơn: "Ngủ với em được không?".

Việt Trạch thoáng ngẩn ra, nhìn đôi mắt trong veo của cô, chẳng hiểu thế
nào lại xốc chăn lên, nằm sát bên cô, căng thẳng ôm vòng eo thon mềm mại
của cô.

Nghê Gia nhích vào lồng ngực anh, dán mắt vào môi anh, chớp chớp vài
cái, hàng mi dài để lại trên môi anh vài cơn buồn buồn rồi mới lặng lẽ nằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.